
ời, biến sắc:
-Xin anh tự trọng cho…
-Anh rất tự trọng đấy chứ…Em xinh xắn thế này, làm bồi bàn chi cho uổng vậy…Theo anh đi…
An Ninh lùi lại phía sau, đôi mày cau lại:
-Anh không uống trà thì thôi…Tôi vào…
-Đâu mà có dạng phục vụ nói chuyện với người thế hả? Bà chủ đâu…
Bọn chúng đang muốn gây sự. Dù biết vậy nhưng khách hàng là thượng đế, vả lại cũng không ưa An Ninh nên Tĩnh Thư cũng quát lên:
-Quý khách bớt giận…Vào trong mau…Hôm nay xuống bếp rửa hết đống chén dĩa rồi lau hết quán ăn, trừ lương ngày hôm nay cho chừa cái tội hỗn láo với khách.
Bản thân An Ninh không có lỗi, nhưng cô vẫn không thể cãi lời. Vì miếng cơm manh áo, đành phải chịu cho người ta sỉ nhục.
Phương Đông khẽ thở dài…
Cả tháng nay, anh lẳng lặng dõi theo cô. Ban đầu thực tình Phương Đông cũng cóý nghĩ An Ninh chỉ là đang nâng cao giá trị của mình. Chỉ vài ngày thôi, cô sẽ quay về nhà ông bà Kiều đòi tiền bồi thường, hay ít ra cũng kiếm của họ một khoản tiền bịt miệng. Đời mà…
Cô không làm vậy…và đến nay cũng không có dấu hiệu gì là sẽ làm như thế. Dù hoàn cảnh An Ninh theo anh biết là vô cùng khốn khó.
Hà Phương Đông không quan tâm người khác làm gì. Chỉ khi cảm thấy mình mắc nợ mới tìm cách trả lại cho người ta thôi.
An Ninh là một chủ nợ đặc biệt. Cô không cần anh trả nợ…Nhưng lại khiến người mắc nợ cam tâm tình nguyện muốn được trả cho cô.
————-
Đến 10 giờ An Ninh mới tan ca…
Mua thêm một ít cháo, cô chào A Đạt và Tĩnh Thư rồi về nhà. Dù biết chị ta không ưa mình nhưng An Ninh cần chỗ làm này hơn bao giờ hết.
-Hi!
An Ninh ngẩng mặt lên:
-Là…là anh sao?
Người mới gặp một lần nhưng số phận đã cho hai người một sợi dây liên kết chặt chẽ. Mặt An Ninh đỏ bừng khi nhớ tới thời điểm sáng hôm đó, trên chiếc ghế dài, anh đã chằm chằm nhìn cô tỉnh dậy với tấm thân trần trụi:
-Là tôi…
-Anh…anh đến đây làm gì?
-Tôi muốn gặp em thôi…
-Không cần đâu…Tôi phải về nhà.
An Ninh khổ sở từ chối. Chuyện hôm đó không lẽ không thể xem là một cơn ác mộng hay sao?
-Đoạn đường này vắng lắm…Tôi đưa em về!
Hôm lên Yahoo Messenger, Diệp Vũ đã cười không kềm được khi nghe câu chuyện của anh. Lần đầu tiên, Phương Đông nổi đóa với bạn:
-Cười cái gì?
-Không…Duyên trời định mà…Nắm bắt lấy đi! Thật lòng có đôi khi cái câu cửa miệng của mày ” Đã là chuyện của hôm qua” không thích hợp lắm đâu.
Đã là chuyện của hôm qua. Chuyện cũ thì sẽ quên.
Nhưng, liệu có quên dễ dàng đến thế? Cô bé nhỏ dù tỏ ra không có gì song thái độ sợ sệt của An Ninh lại tố cáo rất rõ ràng là cô vẫn nhớ….Nhớ một tai nạn, nhớ một lần ân ái của hai người.
Phương Đông không xem nó là chuyện hôm qua được, không chỉ vì chưa trả được nợ đã vay.
Một tiếng thở dài rất khẽ.
An Ninh vội vã đi phía trước, không để ý tới đèn đường.
-Muốn chết à?
Người lái xe hét lên trong bực dọc. Chiếc xe phóng nhanh đi.
Phương Đông ôm lấy cô…Và nhận ra tim mình…thình thịch.
Mùi hương tóc…Vóc dáng mảnh khảnh run run…
Nếu tìm được rồi, đừng bao giờ buông tay…..
Hà Phương Đông xiết An Ninh chặt hơn chút nữa…
Cả đời này….Đã gặp sẽ không buông….
Ngày xưa. Đúng hơn là vào 6 năm trước. Hà Phương Đông gặp Tiêu Khiết lần đầu trong một buổi họp.
Cô nhỏ nhắn, gọn gàng trong chiếc áo sơ mi màu trắng. Váy công sở dài, giữa những muôn sắc hoa lan, hoa huệ, cô đơn giản và tinh khiết như một bông hoa dại đang lúc phô hết hương sắc của mình.
Lần đó, bên cạnh Phương Đông vốn đang có một cô bạn gái xinh đẹp tên là Susan.
Tình cảm kéo dài được hơn một năm. Susan là người hiểu biết. Cô cũng thấy được khoảng cách của hai người và sự cách biệt rõ ràng về tính cách. Họ chia tay trong hòa bình.
Buổi chiều ngày chia tay bạn gái, Hà Phương Đông được Diệp Vũ mời ăn cơm, kết hợp luôn giới thiệu người yêu.
Tiêu Khiết ngượng ngùng phát nhẹ vào vai Diệp Vũ khi hắn làm càn hôn lên má cô. Lúc trở về, hai bàn tay cả hai nắm chặt. Diệp Vũ nóng tính, dễ nổi cáu nhưng là một kẻ si tình. Nhìn vào mắt nó là hiểu, đối với Tiêu Khiết, Diệp Vũ thật lòng rất yêu cô.
Hà Phương Đông thì không như vậy. Anh rất lý trí, không có lòng tin vào cái gọi là thiên trường địa cửu của tình cảm. Hai người quen nhau, bên cạnh việc lưu luyến thì còn cần nhiều yếu tố khác. Hà Phương Đông thích Tiêu Khiết, nhưng anh không vì cô mà thay đổi được. Nếu tiến tới gần thêm nữa, tình bạn với Diệp Vũ cũng có thể mất đi.
Một tình cảm không an toàn như vậy, tốt nhất là hãy quên đi.
Bây giờ Hà Phương Đông 30 tuổi, có thể nói là trải đời hơn nhiều lắm. Anh bắt đầu nghĩ lại, có phần hối tiếc. Nếu ngày đó mình đi thêm một bước…Nếu ngày đó mình không bỏ cuộc, hạnh phúc có làm lơ với anh lâu thế này không?
Trong lúc tưởng chừng bỏ cuộc. Trong lúc tự nhủ, người như mình không nên mơ mộng đến một cô gái dịu dàng, thanh khiết còn sót lại rất ít trên thế giới. Người như mình nên chọn một cuộc hôn nhân phù hợp. Người như mình, không yêu ai có thể hy sinh một chút để em trai vui vẻ bên cô gái nó yêu.
Trong lúc ấy, một sinh vật quý hiếm khác lại xuất hiện đột ngột. Cô gái rất giống Tiêu Khiết. Xinh đẹp, dịu dàng, kiên cường, như một đóa hoa hồng dại