
phải ai
cũng được hân hạnh xem Nữ Hoàng diễn tuồng.
Gia Tú chẳng hề vuột mất vẻ thú vị lướt nhanh qua nét mặt Duy Thức. Một
luồng điện trượt nhanh dọc sống lưng nàng: chẳng lẽ nàng đã quen thuộc
với con người này đến mức rà soát được cả những cảm xúc bị che giấu?
Nhanh chóng nén cơn rùng mình xuống, nàng rút trong túi ra một tấm hình, đẩy về phía Bách và Nhã Lan.
Nhìn tấm hình, toàn thân Nhã Lan cứng đờ, mặt trắng bệch. Bách cầm tấm hình
lên: hình chụp Duy Thức đang chỉnh khăn quàng cổ cho Nhã Lan, cả hai
trông trẻ hơn bây giờ, hẳn được chụp từ vài năm trước. Bách hết nhìn Nhã Lan lại nhìn Duy Thức. Sau mấy lần, anh quay sang Gia Tú, ngập ngừng:
- Nữ Hoàng, đây là...
- Xin anh đừng hỏi những điều không nên biết. - Giọng Gia Tú mượt mà. -
Ta quá ngạc nhiên và thích thú khi biết chuyện, vì vậy muốn bốn chúng ta cùng gặp mặt. Còn gì thú vị hơn... - Nàng bỏ lửng câu nói, hớp một ngụm rượu, đưa mắt nhìn quanh bàn một lượt. Rồi nàng đột ngột nói nhanh, gằn rõ từng chữ - ... trò đổi người yêu.
Bữa tối diễn ra trong một không khí kỳ lạ, như thể mọi cảm xúc có trên thế
gian đã được xay nhuyễn vào nhau và nén vào căn phòng này. Duy Thức giữ
im lặng tuyệt đối, nhẩn nha tận hưởng sơn hào hải vị. Bách và Nhã Lan ăn rất ít, chẳng nói một câu. Gia Tú không ăn, chỉ uống rượu khan. Suốt
buổi tối, Gia Tú nói rất nhiều, tuy chẳng ai đáp lại, nàng cứ liến
thoắng không thôi.
Gia Tú tinh quái nhìn Duy Thức thưởng thức món tráng miệng. Bắt gặp ánh mắt nàng nhìn Duy Thức, Bách thấy ngực mình vặn từng cơn. Bỗng bàn tay Nhã
Lan chộp lấy tay Bách. Cô nhìn anh cầu cứu, hai hàng mi ướt ướt. Bách
toan kéo Nhã Lan đứng dậy thì giọng Gia Tú vang lên sắc ngọt:
- Nhã Lan, cô còn yêu Duy Thức chứ?
Nhã Lan đưa ánh mắt hoảng loạn về phía Duy Thức. Anh nhìn lại cô đầy nghiêm khắc, nhưng chẳng ngầm báo cho biết cô nên làm gì. Quay sang Bách, cô
bắt gặp Bách đang nhìn Gia Tú đây lo lắng. Cô nhắm mắt, đầu hơi cúi, hít sâu một hơi:
- Còn.
- Tốt lắm! Vậy thi thoảng ta có thể mượn Bách, còn cô cũng có thể mượn vị hôn phu của ta. - Gia Tú nói bằng giọng của kẻ chiến thắng.
Gia Tú đứng bật dậy, đến nắm lấy tay Bách và kéo đi khỏi phòng. Duy Thức
cười thú vị khi cánh cửa sập lại. Anh tiếp tục thưởng thức nốt món bánh
phô mai tráng miệng, mặc kệ tiếng nấc của Nhã Lan mỗi lúc một chọi vang
trong không khí.
Vừa đẩy cửa vào
nhà, Nhã Lan ngã quỵ ngay xuống, tay nắm chặt tấm hình chụp cô và Duy
Thức. Cô chống tay xuống sàn, cố giữ cho thân mình không ngã ra sõng
soài. Cô nhắm mắt, tìm mọi cách tống khứ những hình ảnh quá khứ đang
xoay vòng trong đầu, nhưng vô vọng...
Năm 17 tuổi, cô từ chối theo gia đình xuất cảnh, một mình ở lại bám đuổi
giấc mơ diễn xuất. Nhân duyên xếp đặt cho cô quen biết Gia Tĩnh cùng Duy Thức. Sau vài lần gặp gỡ, Gia Tĩnh đã say mê cô vô vàn. Nhưng trái tim
cô chỉ bướng bỉnh ngóng mong Duy Thức.
Buổi tối hôm đấy, khi cô vừa về nhà sau buổi thử vai mệt mỏi, Duy Thức gọi
điện, ngắn gọn một câu: "Gia Tĩnh đang đến chỗ em, hãy khéo hành xử."
Thân thể và đầu óc đều rệu rã, cô chẳng mấy chú tâm đến chất nghiêm trọng
trong giọng nói Duy Thức. Sau khi tắm táp sạch sẽ và thay vào một chiếc
đầm gợi cảm, cô xuống bếp làm chút đồ ăn lót dạ cho Gia Tĩnh. Bỗng cô
cắt phải ngón tay. Khi máu tứa ra, cơ thể đồng thời cũng sản sinh một
chất hóa học giúp thần trí bình tĩnh lại và minh mẫn hơn. Cô nghi hoặc:
dù luôn biết nhưng chưa bao giờ Duy Thức báo trước cho cô về những
chuyến ghé thăm bất ngờ của Gia Tĩnh. Mơ hồ và e sợ một chuyện không hay sắp xảy ra, cô toan gọi lại cho Duy Thức thì tiếng chuông cửa vang lên.
Cánh cửa mở ra, Gia Tĩnh không nhìn cô, chỉ khẽ nhếch môi thay lời chào, rồi anh len qua người cô tiến thẳng đến chiếc ghế sô-pha giữa phòng khách.
Những bước chân anh đều và dứt khoát, nhưng có một cái gì thẫn thờ. Anh
ngồi dựa hẳn vào lưng ghế, hai tay tựa lên thành ghế - dáng ngồi của một ông hoàng. Mắt anh nhắm chặt, nhíu mày, nhăn trán - một ông hoàng đang
chịu hành hạ của muôn vàn suy tính.
Cô đến nhẹ nhàng ngồi xuống thành ghế và đặt tay anh lên đùi mình. Một tay nắm chặt tay anh, một tay luồn vào mái tóc anh bồng bềnh, cô mỉm cười
dịu dàng, định ôm đầu anh vào lòng mình thì giọng anh vang lên đầy lạ
lẫm:
- Cho anh một tách cà phê.
Cô ngồi đối diện, nhìn anh xoáy mắt vào mặt nước cà phê nâu đặc. Lòng dạ
cô run lập cập: phải chăng anh đã biết? Cô cố điều tiết nhịp thở, tự
trấn an rằng mình đang cả nghĩ, rằng Duy Thức và cô đã luôn cẩn trọng,
rằng trong trường hợp xấu nhất thì cô sẽ chối bay chối biến, ôm chầm lấy anh vừa hôn vừa khóc.
- Duy Thức có thật lòng yêu em không? - Gia Tĩnh đẩy về phía cô tấm hình chụp Duy Thức đang choàng chiếc khăn quàng cổ cho cô.
Cô nhìn trân trân tấm hình một lúc lâu. Mà thật ra cô chẳng thấy gì, tầm
mắt cô đã bị che khuất bởi cơn hoảng loạn đang sùng sục trong nội tâm.
Duy Thức có thật lòng yêu em không? - Giọng Gia Tĩnh như vang vọng từ một chốn xa nào đó.
Cô thu hết can đảm quan sát Gia Tĩnh: đôi mắt anh sáng, miệng anh mím nhẹ
đầy cương ng