XtGem Forum catalog
Dạ Khúc

Dạ Khúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322470

Bình chọn: 10.00/10/247 lượt.

ánh mắt không quan tâm của mẹ khiến nàng thoi thóp, đẩy

nàng ngày một xa bà. Đến khi bước lên ngai vàng, nỗi sợ âm thầm trở

thành động lực buộc nàng phải biến chuyển. Nàng nhất quyết biến thành

một phiên bản giống mẹ, nhưng cao cấp hơn.

- Thần trí con dễ bị phân tán như vậy, làm sao ta tin tưởng để con độc

lập chấp chính? - Thái Hậu nhìn Gia Tú thất vọng - Tách cà phê con vừa

uống, ta đã sai người bỏ muối thay đường mà con không hay biết sao?

Gia Tú đặt tách cà phê xuống, ngước nhìn Thái Hậu bằng ánh mắt mệt mỏi bởi những tâm sự chằng chịt. Thái Hậu thở dài:

- Dù mệt lả vẫn phải cảnh giác. Rắc rối không bao giờ đến tuần tự, mà kéo thành từng chuỗi. Nhân lúc con đang bất ổn chẳng để ý, đám người xung

quanh sẽ nhiễu sự.

- Mẹ đã tốn bao công sức bồi dưỡng Gia Tĩnh, mẹ không thể tha cho Duy Thức và Nhã Lan. - Gia Tú vừa nóng nảy, vừa nghẹn ngào.

- Có thể trị họ tội gì?

Thái Hậu khoan thai đưa chiếc bánh quy lên miệng cắn một góc nhỏ. Dù không

nhìn, bà cũng thấy mắt Gia Tú đang trừng trừng, môi hé ra toan buông lời đáp trả, nhưng từ ngữ đã bị đốt trụi trong uất ức và tức giận. Nàng

nhắm mắt, cố nuốt xuống cơn dâng tràn cảm xúc, gắng tạo một vẻ bình

tĩnh. Chờ nàng ổn định lại, Thái Hậu nhã nhặn:

- Gia Tĩnh chết vì tình, không ai được phép biết. Một vị vua hoàn hảo về mọi mặt, chỉ tiếc là đã quá đề cao tình yêu.

- Tình yêu là một món quà. - Giọng Thái Hậu nhẹ và mượt - vẻ huy hoàng

của nó sưởi ấm nhưng lại chẳng thể làm tấm khiên chống đỡ cho con người

trong cung cấm. Để trụ vững, để ngồi cao mà trông xa, con cần có bên

mình một người giỏi và khôn ngoan.

- Duy Thức không phải là người duy nhất giỏi và khôn ngoan. - Gia Tú nhấn mạnh từng chữ.

- Đấy là người đã đẩy anh con đến cái chết. - Giọng Thái Hậu sắc và cứng

như băng - Anh ta phải trả giá cho những gì đã làm. Tài năng của anh ta

sẽ phải vắt kiệt để phục vụ cho quyền lực của con. Cuộc sống của anh ta

sẽ phải chịu đày đọa bởi hoàng cung và bởi con.

- Duy Thức đam mê quyền lực và cung đình.

- Chỉ khi anh ta còn trẻ. - Ánh mắt xa xăm và nụ cười nhẹ nhàng của Thái Hậu nhuộm đều một nỗi đằng đẵng.

Sau khi cúi chào Thái Hậu, trước khi quay lưng đi, Gia Tú từ tốn:

- Để cho mẹ lộ hết ruột gan, uống một tách cà phê pha với muối rất đáng.

Nếu con không vờ như đầu óc bị phân tán, mẹ đâu thể vì thất vọng mà dễ

dàng nói minh bạch hết tâm ý.

Nhìn Gia Tú tiến dần ra cửa, Thái Hậu mỉm cười tia thỏa mãn lướt nhanh qua ánh mắt.

Gia Tú vòng tay

ôm quanh vai Duy Thức từ phía sau, hôn nhanh lên má anh một cái. Tựa cằm lên vai anh, nàng cười tươi, nhìn vào màn hình máy tính rồi lướt mắt

qua chiếc đồng hồ bàn:

- Ăn tối nào! Ta sẽ đem anh đi khỏi mớ báo cáo này.

- Tôi nhớ thái độ cấm cẳn của nàng, dễ chịu hơn nhiều.

Sau khi xe rời hoàng cung, suốt đoạn đường, Gia Tú luôn miệng ngân nga lời

bài hát mới của nhóm Xtreme. Vài lần nàng quay sang nhìn Duy Thức bằng

ánh mắt bén như muốn một nhát cắt đôi những suy nghĩ trong đầu anh. Anh

đáp trả nàng bằng mắt cười trêu ngươi. Cả hoàng cung ai cùng thót ruột

trước ánh mắt Gia Tú. Chỉ riêng anh thấy ánh mắt bén ngọt, trấn áp ấy là ngây thơ và vô hại, giống một con nhím xù lông khi gặp nguy hiểm.

Nhưng lần này, Duy Thức đánh hơi được điều bất ổn. Sau khi rời Bangkok, sau

khi anh dự hội nghị về, Gia Tú luôn tránh mặt. Đột nhiên hôm nay nàng

lại tìm đến, tươi tắn và niềm nở. Những thay đổi bất ngờ luôn khiến anh

đề phòng và khó chịu. Anh không thích nhìn cuộc sống tự vận hành và con

người tự do hành xử. Anh đã quen lái mọi thứ theo ý mình.

Bước xuống xe, Gia Tú đến bên khoác tay Duy Thức, nửa tựa, nửa đẩy anh bước

trên lối vào nhà hàng. Càng tiến gần đến cửa, cái linh tính bất ổn trong lòng anh càng giãn nở.

Bên trong nhà hàng gần như vắng bóng thực khách. Chỉ bàn ở chính giữa gian

phòng là đang có người ngồi, với phục vụ túc trực chu đáo ngay bên. Bất

động một giây. Duy Thức chạm vào ánh mắt ngỡ ngàng của Bách. Và Gia Tú

bắt được cái nhìn sững sờ của Nhã Lan.

Duy Thức, Bách và Nhã Lan đều hướng về Gia Tú. Nàng nghiêng đầu nhìn sang

Duy Thức, tặng anh một nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương cùng một ánh

mắt sắc cạnh, rồi nàng ấn anh bước lên trước, đến ngồi đối diện Bách và

Nhã Lan.

Bốn đôi mắt trộn lẫn nhau trong im lặng, sững sờ và phòng thủ, suy đoán và

ước lượng. Khi món khai vị dọn ra, Gia Tú một tay nâng ly rượu lên, một

tay cầm chiếc thìa nhỏ gõ khẽ vào thành ly:

- Hãy chúc mừng bữa ăn chung đầu tiên của bốn chúng ta.

- Gia Tú cười mỉm, quay sang Duy Thức - Anh đã biết Bách và còn biết quá rõ Nhã Lan. Ta...

- Nữ Hoàng, đây là chuyện gì vậy? - Bách cắt lời Gia Tú.

Vẫn giữ nụ cười mím môi, Gia Tú quét ánh mắt mình từ Bách sang Duy Thức, giọng nàng mượt mà:

- Duy Thức, anh có thể giải thích không?

- Nàng mới là người mời ăn tối, thưa Nữ Hoàng. - Giọng Duy Thức chậm rãi, tay anh nâng ly rượu lên, chạm vào ly của Gia Tú một tiếng "coong".

Miệng Nhã Lan hé ra, môi run run. Duy Thức thầm cười khẩy nỗi e sợ của cô.

Tốt nhất hãy cứ bình tĩnh thưởng thức khung cảnh trước mặt, đâu