
thường? Cô đã mất vị trí trong cuộc sống của anh đủ lâu để có chỗ cho
phép tắc xã giao.
Nhã Lan cảm thấy mệt, đầu căng ra vì những đoán già đoán non. Cô thua cuộc. Con người của Duy Thức, vĩnh viễn cô chẳng đủ sức để ước lượng. Cô nhìn anh, đánh bài ngửa:
- Lần này anh cần em làm gì?
- Yêu. - Ánh mắt Duy Thức có nét sướng rơn đầy thỏa mãn, như vừa tìm ra
đối thủ xứng tầm để cùng chơi trò đấu trí - Em quen biết Gin của nhóm
Xtreme chứ?
- Anh sẽ trả cho em bao nhiêu? - Nhã Lan tự dưng có một cảm giác rất kỳ
dị. Giây phút này như đã từng xảy ra trong quá khứ và bây giờ quay trở
lại, để cô trải nghiệm thêm lần nữa.
Gia Tú nằm bẹp trên giường trong căn phòng đen đặc, vui vầy cùng những khối bóng tối sắc cạnh.
Nàng yêu thích bóng tối vì nó sở hữu năng lực thắp sáng kỳ diệu: bóng tối
soi rọi thấu suốt những lớp bí mật được gói ghém kín kẽ nhất. Ngày còn
là một công chúa nhỏ, những đêm trốn ngủ lần mò khắp ngóc ngách hoàng
cung, nàng đã nghe, đã thấy các bí mật từ bé mọn nhất đến tày đình nhất
của chốn cao sang này.
Nàng đam mê bóng tối vì nó sở hữu năng lực thắp sáng kỳ diệu: bóng tối soi
rọi thấu suốt từng ngã rẽ tâm trí và trái tim, là môi trường lý tưởng để một người nhận ra mình là ai và mình muốn gì. Nàng không tin tưởng
những cuộc gặp gỡ, chuyện trò dưới ánh sáng. Con người dễ bị lóa mắt vì
ánh dương mà trở nên mù mờ trước những tâm địa, âm mưu đang hiển hiện.
Con người dễ chìm đắm vào vạn vật tuyệt mỹ trước mắt, mà quên mất rằng
thế giới nội tâm mới là kỳ quan diễm lệ đáng chiêm ngưỡng nhất.
Gia Tú nằm bẹp trên giường, ủ ấp tấm thân bằng bóng tối. Nàng mơ hồ trông
đợi bóng tối tỏa ra luồng ánh sáng màu nhiệm soi tỏ dụng tâm của mình...
Nàng đã quyết định sẽ trao Bách cho người khác với một nụ cười, rằng từ nay
sẽ tự tôi luyện để có thể nhìn anh trên báo chí, trên tivi như nhìn một
con rối. Nhưng nàng thất bại đau đớn ngay thử thách đầu tiên. Nàng phát
rồ thật sự, ném vỡ bất cứ thứ gì tóm được trong tay, sau khi xem buổi
phỏng vấn của Bách và Nhã Lan. Nàng phát đau thật sự. Cả đêm qua nàng
chập chờn trong mộng mị. Những kỷ niệm, giả tưởng, suy luận, uất ức vo
tròn vào giấc ngủ. Bao nhiêu lần nàng giật mình tỉnh dậy, thảng thốt
không biết mình đang ở điểm nào của thời gian, của không gian.
"Xoẹt!" - Duy Thức kéo tấm màn cửa sổ gần giường Gia Tú nhất sang hai bên. Theo thói quen, nàng nhanh tay bụm mắt lại, cáu tiết:
- Anh làm cái quái gì ở đây? Ta không khỏe!
- Sự quý phái của nàng đâu mất rồi?
- Không dành cho anh!
- Nữ Hoàng, xin hãy mở mắt ra. Thời tiết hôm nay rất biết phục tùng.
Không hề có ánh sáng, chỉ toàn mây mù u ám, y hệt tâm trạng nàng.
Gia Tú quay người về phía cửa sổ. Bầu trời đậm đặc mây. Một buổi sáng mùa
thu quái đản. Duy Thức đã kéo hết tất cả màn cửa sổ ra, nhưng căn phòng
chẳng sáng sủa hơn bao nhiêu.
- Trong tình cảm nàng khá đần độn. Còn yêu Bách tha thiết, nàng nghĩ mình chịu được cảnh anh ta tình tứ với người khác sao?
- Tội phỉ báng Nữ Hoàng sẽ khiến anh mọt gông.
- Nàng sẽ chẳng làm gì người thân thiết nhất ở hoàng cung này đâu.
Gia Tú kéo chăn che kín đầu, nằm yên vờ như đã ngủ lại.
Im lặng là lảng tránh. Nhũng lời tự tin của Duy Thức không sai. Trong cái
lồng son này, người duy nhất nàng có thể cười, khóc, nói, chỉ có mình
anh. Cảm xúc của nàng, tâm trạng của nàng bấu víu vào anh để tìm cân
bằng.
- Tôi không giải thích nổi vì sao nàng lại ép mình xem cái chương trình ấy? - Đứng bên cửa sổ, Duy Thức nhướn mày nhìn Gia Tú.
- Rèn luyện bản thân. Bách là điểm yếu ta cần gạt bỏ để nhanh chóng trở
thành một người vững vàng. - Gia Tú vẫn nằm yên trong chăn.
- Người vững vàng không lạnh lùng và vô cảm.
- Người vững vàng không có điểm yếu.
- Có. Nhưng phải biết che giấu và kiềm chế.
- Điểm yếu của anh là gì? - Gia Tú tung chăn ra, nhìn Duy Thức đầy thăm dò.
Duy Thức cười bí ẩn. Anh tiến tới chiếc giường, cúi sát xuống mặt Gia Tú.
Nàng mở to mắt nhìn anh, hoảng hốt mà thách thức. Khi hai người chỉ còn
cách nhau bởi một nụ hôn, Duy Thức thì thầm:
- Là nàng. - Anh hôn nhẹ lên trán Gia Tú rồi đứng thẳng dậy - Nhanh chóng lên nào, Nữ Hoàng. Máy bay sẽ khởi hành trong hai giờ nữa.
- Đi đâu?
- Bangkok.
5 tuổi, Gia Tú
được gửi sang nuôi dạy ở Bangkok. Nàng đã đơn độc lớn lên giữa Thành phố Nụ cười, cùng một sự tự do vĩ đại. Suốt thời niên thiếu, nàng hấp thụ
toàn vẹn Bangkok nhiều nhiệt, nhiều màu sắc, nhiều đối lập. Tính khí
nàng ngày ấy là hiện thân sống động của Bangkok: cuồng và dịu, chua và
ngọt, mềm và rắn.
15 tuổi, Gia Tú rời Bangkok. Cái khí chất phong phú Bangkok đã dày công phả vào nàng cứ thế bay hơi dần...
***
Máy bay từ từ rẽ thân qua những tảng mây, tìm đường hạ cánh. Ngắm chân dung Bangkok lấp ló sau màn mây lỗ chỗ, Gia Tú khẽ cắn môi, lòng mân mê một
nỗi ngậm ngùi. Bangkok với nàng vẫn thân quen, nhưng nàng với Bangkok đã thành xa lạ. Nàng bây giờ chẳng còn mấy phần của cô gái tự nhiên với nụ cười lớn mà Bangkok từng dung dưỡng.
Suốt buổi chiều, Gia Tú thả bộ dọc những con phố trung tâm, hít hà bầu khí
nón