
điện sao mà linh thiêng quá.
Chiếc xe chạy êm ru trên con đường dọc bờ biển. Không gian đêm đen một màu mượt mà, thần bí. Duy Thức cầm lái, Gia Tú ngồi bên cạnh, khuỷu tay nàng tựa lên
thành cửa xe, bàn tay nửa vuốt, nửa túm mái tóc dài nâu óng.
- Tôi có thể xin nàng ban cho một tước hiệu?
- Tước hiệu nào anh có thể thỏa mãn lòng tham quyền lực của anh?
- Vị hôn phu tận tụy nhất Quốc gia.
Gia Tú không bỏ sót cái nhếch mép rất nhanh, rất hiểm của Duy Thức – "vị
hôn phu tận tụy nhất Quốc gia" – con cáo già trí thức này rõ ràng đang
vờ bỡn cợt với bản thân cốt để khoét sâu thêm vết lở loét trong lòng
nàng. Nàng quay mặt nhìn ra không gian đen đặc đang chạy vù vù bên
ngoài, đùa chơi với những suy nghĩ: cuộc nói chuyện mới rồi cùng Nhã
Lan, mối quan hệ của Bách và Nhã Lan, tình yêu của nàng và Bách, sợi dây nối nàng với Duy Thức…
Khi hai con người được cột lại bởi trách nhiệm, quyền lợi, danh giá và hằng hà những thứ khác mà không phải tình yêu, họ có thể bạo dạn hỏi xin
nhau những điều vô lý, như việc nhờ hôn phu đưa đến gặp bạn gái của
người mình yêu. – Gia Tú vừa nghĩ vừa cười mỉa mai với hình ảnh chính
mình đang phản chiếu qua cửa xe.
- Liệu cô diễn viên "bông hoa nhựa" ấy có thể chăm sóc tốt cho Bách? –
Gia Tú nửa hỏi Duy Thức, nửa hỏi vu vơ những hạt bụi lửng lơ trong không khí.
- Không. Sẽ không ai đủ tốt với Bách bằng nàng. – Duy Thức quay sang, bắt gặp cái chuyển rất nhanh từ mơ màng sang u ám trong mắt Gia Tú sau
những lời của mình. Anh cười nhẹ - Chẳng phải đấy là điều nàng nghĩ sao?
Duy Thức luôn đọc thông suốt những người xung quanh như đọc một cuốn sách
giáo khoa vỡ lòng. Điều ấy khiến Gia Tú vừa khó chịu, vừa e sợ. Nhưng
đôi lúc, nàng lại thoải mái khi suy nghĩ và cảm nhận thật thà của bản
thân dễ dàng bị bóc trần. Nàng không còn phải diễn, được sống là mình,
được nhất quán từ trong ra ngoài. Như lúc này.
Ai có thể yêu Bách tốt bằng nàng? Không ai cả. Nàng chia sẻ những bí mật
quý báu về Bách với Nhã Lan để tìm sự yên tâm cho chính mình, để chắc
chắn sẽ có một người chăm sóc Bách chu đáo, như nàng đã từng. Còn trong
từng thớ thịt, trong từng giọt máu, nàng tin tưởng, nàng quả quyết rằng
chỉ có nàng tốt nhất, phù hợp nhất, tận tụy nhất với Bách.
Ai có thể thay nàng ngồi trên ngai vàng để đôi chân nàng được tự do chạy về bên Bách? Không ai cả.
Gia Tú với tay vặn to chiếc loa trong xe, mượn âm nhạc dỗ mình thiếp đi.
Một tia nắng đâm vào mắt Gia Tú, lay nàng dậy. Hàng mi vừa thoáng hé, nàng liền nhanh
chóng lấy tay bụm lại ngang mắt. Nàng dễ bị choáng khi ánh sáng chiếu
trực tiếp vào mắt, nên thậm ghét việc bị đánh thức bởi Mặt trời. Nàng
nhắm nghiền mắt, ngồi yên vài phút chờ cơn khó chịu lắng xuống. Nếu là
Bách, anh sẽ tìm cách không cho nắng sớm chạm vào mắt nàng. Nếu là Bách…
Không phải là Bách, nàng đang ở cạnh Duy Thức nên sẽ chẳng có những chăm sóc
tận tình. Duy Thức tử tế đưa nàng đến nhà Nhã Lan, rồi ra biển giải
khuây chỉ vì anh ta, bộ dạng thất tình của nàng rất thú vị mà thôi. Chỉ
có Bách… Nàng lại bắt đầu ngày mới bằng một cách vừa ngọt vừa đắng: nhớ
Bách.
- Căn nhà này có ma đấy! – Tiếng Duy Thức đầy sảng khoái.
Gia Tú từ từ hé mắt, nhận ra mình đang ở trước một căn nhà cổ đổ nát, trên
một trong những con đường có tuổi nhất thành phố. Đêm qua, trong lúc
nàng mải miết đuổi theo những cơn mê không dứt về Bách, về ngày xưa, Duy Thức đã lái xe từ biển trở về lại thành phố.
- Ta không ngạc nhiên nếu anh đánh bạn với ma. – Gia Tú châm chọc trong thoáng cáu kỉnh.
- Đây là nơi Gia Tĩnh thường lui tới. – Duy Thức đứng khoanh tay trước
ngực, hơi tựa người vào thân trước xe, ánh mắt len lỏi sâu vào từng ngóc ngách căn nhà.
- Anh trai ta… - Gia Tú tự nhiên chẳng biết nên nói gì. Đã lâu không ai
nhắc đến anh nàng, vị vua tài ba vắn số. Nàng bâng quơ nhìn căn nhà mấy
giây, chờ những suy nghĩ của mình gọn gàng trở lại – Vì sao anh trai ta
lại đến đây?
- Khoảng hơn trăm năm trước, căn nhà này biểu tượng cho sự phồn vinh của
một thương buôn. Thời ấy, hoàng gia còn phải nhường ông ta mấy phần. Đời ông ta rất giàu, đời con giàu, đời cháu trung lưu, cứ thế lụn bại dần,
đến cuối cùng phải bán căn nhà đi. Người ta đồn đại rằng linh hồn ông
chủ cũ còn lẩn khuất mãi, nên chủ mới không ai được yên thân, gặp họa
triền miên bỏ đi hết, khiến căn nhà hoang phế.
- Có ma thật không?
- Gia Tĩnh không quan tâm. Anh nàng đến đây để tự nhắc nhở mình. Một
người nắm quyền lực trong tay, nếu cứ để tâm tính và đầu óc lẩn quẩn
trong những chuyện cỏn con, chẳng mấy chốc một đế chế phồn thịnh cũng
thành nát rữa. Như căn nhà này.
Gia Tú hiểu Duy Thức ám chỉ điều gì. Nàng quan sát căn nhà một lượt. Tường
gạch vỡ vụn. Cửa gỗ mục nát. Những họa tiết trang trí trên cột, trên
tường bong tróc gần hết, chẳng còn rõ ràng một hình thù nào. Nhà không
có nóc, ánh nắng tự do soi rọi những nhánh cây dại trồi ra từ muôn phía
trên nền nhà. Nàng cố tưởng tượng… Hơn trăm năm trước, nơi đây quyền quý như thế nào? Ngày ngày, người người quần áo lượt ra ra, vào vào như thế nào