
mặt thì cô có nhiều ưu thế hơn, nhưng không có người đàn ông nào bị cô mê hoặc, nhưng Lâm Hựu Lật dường như chuyện gì cũng không làm, lại khiến Tây Môn Dật một lòng chân thành.
Cho nên nói, cái thế giới này vĩnh viễn không công bằng.
Dịch Đình thầm mắng một câu, tức giận nói: "Bây giờ còn là ban ngày, mắt bị tia tử ngoại chiếu vào cảm thụ được sao? Loại chuyện như vậy nên lựa chọn ban đêm gió lớn mà làm."
Tây Môn Dật đối với mức độ cởi mở của Dịch Đình âm thầm sợ hãi than, cô gái này nói có vẻ có bài bản, giống như rất lão luyện dường như rất hiểu, bĩu môi, Tây Môn Dật tay từ trên người của Lâm Hựu Lật buông ra, nghĩ thầm: cô gái này sao da mặt dày như vậy, giống như khúc quanh tường thành.
Thật vất vả mới tìm được một cơ hội ăn vụng, nữ chính không phối hợp thì chớ, còn gặp phải cô gái không dễ chọc vào này, anh gần đây thật là thiếu thắp hương!
"Không cần bồi Hi Nhi sao?" Tây Môn Dật thở dài, bất đắc dĩ hỏi.
Trước người có cái nhìn soi mói như máy ra đa thì có thể làm chuyện vụng trộm này sao? Dù thế nào đi nữa anh vẫn làm không được, đã như vậy, nên nghĩ tìm biện pháp đem cô Dịch Đình này đi xử lý, tựu xem như là mình phải mất chút công sức, tìm trong hội Liệt Diễm có người nào thích hợp, lập tức mời đến xem mắt.
"Cô gần đây nhàm chán quá đến nỗi xuân buồn thu đau, không thích hợp cũng không lợi để ta có thể tâm tình, không thể làm gì khác hơn là tự mình ra ngoài thử vận khí một chút, nói không chừng thật có thể gặp được trùm háo sắc." Dịch Đình vung tay, vân đạm phong khinh nói, từ từ hướng hai người đi tới.
"Đáng tiếc vừa ra tới liền gặp người này, thật đáng thương." Lâm Hựu Lật chỉ chỉ Tây Môn Dật nói, hôm nay cô ra cửa quên nhìn Hoàng Lịch (kiểu như Lịch Vạn Niên của Việt Nam, xem ngày tốt ngày xấu, thời tiết), cư nhiên ngay tại chỗ vắng vẻ này gặp Tây Môn Dật, thiếu chút nữa bị ăn đậu hũ, thật may là Dịch Đình xuất hiện.
Mặc dù tin tưởng Y Hi Nhi nhưng phần lớn đều là những người không đáng tin cậy, tỷ như Đinh Tiểu Vũ, nhưng là cũng có một số ít như Cố Nhã Thuần là đáng tin, Dịch Đình miễn cưỡng cũng coi là người bình thường.
"Tỷ tỷ nếu ghét bỏ thì có thể tặng tôi được rồi, tôi chính là ai đến cũng không cự tuyệt." Dịch Đình không một chút ngượng ngùng nói, Tây Môn Dật cũng hay nói giỡn, bao nhiêu cô gái ước có thể lên giường của anh ta, Lâm Hựu Lật là người ngu sao? Cư nhiên thoái thác?
"Tặng? Không phải của tôi, sao tặng, cô đừng lôi kéo tôi vào, nếu như các người muốn nói chuyện phiếm thì cảm phiền ở phía trước 100m quẹo trái có một vườn hoa nhỏ, chớ ảnh hưởng tôi tại nơi này luyện yoga." Lâm Hựu Lật không chịu nổi nói, hôm nay cô thật vất vả mới ra ngoài tìm được một chỗ yên tĩnh mà thư thái tập yoga , không muốn bị quấy rầy quá lâu.
"Đừng vô tình như vậy, dù gì em cũng đã từng thương tôi." Tây Môn Dật không biết xấu hổ mà tiến lên.
Rất đáng tiếc, Lâm Hựu Lật hoàn toàn không thấy, trực tiếp một cái tát đẩy gương mặt tuấn dật của Tây Môn Dật ra, cô thật không hiểu, tại sao Tây Môn Dật ở trước mặt cô giống như vô lại, rõ ràng khi ở trước mặt người khác vẫn còn rất có khí phách, hơn nữa dáng vẻ cao cao tại thượng, vậy mà trong chốc lát người liền thay đổi, là một người đây sao?
"Cút!" Lâm Hựu Lật tự mình đi tới bên cạnh.
Tây Môn Dật vội vã muốn theo sau, lại bị Dịch Đình ngăn cản.
Tây Môn Dật vốn không muốn để ý tới Dịch Đình, nói thật nếu không phải bởi vì Y Hi Nhi, anh căn bản sẽ không nhìn Dịch Đình lấy một cái, mặc dù cô là một cô gái xinh đẹp, nhưng trái tim của anh không thích nên cái gì cũng đều không thích, nhiều nhất cô chỉ là một vật phẩm xinh đẹp để triển lãm mà thôi.
Dịch Đình hướng về phía Tây Môn Dật nháy mắt mấy cái, ý tứ muốn Tây Môn Dật cùng cô đi, muốn nói chuyện riêng.
Tây Môn Dật vốn là không để ý tới, nhưng Dịch Đình cũng rất kiên trì, hơn nữa rất có nghị lực, mặc dù Tây Môn Dật ra vẻ bực mình, không kiên nhẫn nhưng vẻ mặt vẫn rất có kích tình làm mặt quỷ.
Đáng tiếc, Tây Môn Dật vẫn như cũ không có ý theo cô.
Dịch Đình nóng nảy, mẹ kiếp, lão nương là một cô gái hoạt sắc sinh hương (xinh đẹp linh hoạt) ở trước mắt anh ta mà anh ta không thèm nhìn một cái, có ý tứ gì chứ? Vì vậy. .. . . Cái này làm cô muốn đứt gân não liền bỏ mũ hướng về phía Tây Môn Dật giơ giơ lên.
Tây Môn Dật lúc này bình thản theo Dịch Đình rời đi.
Lâm Hựu Lật nhìn hai người rời đi, trong lòng có dự cảm xấu, nhất là Dịch Đình, vị bằng hữu quái dị của Y Hi Nhi khiến cho cô cảm giác không chân thật.
Quả nhiên, đến buổi tối, khi màn đêm buông xuống, một bóng dáng lén lút bò vào phòng của Lâm Hựu Lật, nửa giờ sau, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, mang theo một chút đè nén rống giận: "Dịch Đình, cái người lường gạt này!"
Núp ở phía dưới gian phòng của Lâm Hựu Lật trong vườn hoa nhỏ chuẩn bị xem kịch vui, người nào đó, lặng lẽ lui, lúc này trong lòng cô có chút phẳng lặng, kinh ngạc xem ra người coi kịch không chỉ có mình cô, có cảm giác tìm được chiến hữu, "Thật con mẹ nó thoải mái!" Dịch Đình nói xong, cười híp mắt như chính mình trở lại thời trẻ thơ bên trong thành bảo.
Thời gian tr