Polly po-cket
Cưỡng Chiếm Giường Vua: Bạo Quân, Thỉnh An Cho Bổn Cung

Cưỡng Chiếm Giường Vua: Bạo Quân, Thỉnh An Cho Bổn Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324251

Bình chọn: 10.00/10/425 lượt.

. . . .”

Xa xa ở bên trong tiếng người một mảnh hỗn tạp, đột nhiên nhảy ra một câu, một nam tử đang mặc trang phục cưỡi ngựa màu cà phê, chân bó tay

bó mà hướng Mộc Thuần Hi ở bên này gọi tới.

“Cái tiểu tử chết tiệt này. . . . . .”

Mộc Thuần Hi bất mãn nhỏ giọng lầu bầu nói, nàng ngàn vạn không thể ở trước mặt mỹ nhân công tử mà mất mặt, phải ngụy trang bộ dáng thục nữ

thật tốt.

Mộc Thuần Hi môi mấp máy, không muốn để ý tới phía trước chính là “Đại lão thô” kia, chuyển con mắt nhìn Hạ Như Thanh chê cười.

“Đại tiểu thư, làm sao ngươi không để ý tới ta à, huynh đệ chúng ta

vẫn chờ ngươi vung vài quyền uống rượu, lần trước huynh đệ đã thua, lần

này nhất định phải thắng trở lại!”

Vừa rồi chính là “Đại lão thô” kia từ từ đi vài bước liền lẻn đến trước mặt các nàng.

“Long Vũ, đừng làm rộn!”

Mộc Thuần Hi trừng mắt nhìn đại hán phía trước, rất là khó chịu, rõ

ràng yêu sách trước mặt đối tượng của nàng, lá gan không nhỏ, nhưng lúc

này là ngại Hạ Như Thanh, không tiện phát tác, chỉ có dùng ánh mắt mà

công kích!

“Đại tiểu thư, đây là mỹ nhân mới nhất của ngươi sao? Trưởng thành còn rất xinh đẹp. . . . . .”

Vừa dứt lời, đại hán kia liền muốn thân thủ chạm vào Hạ Như Thanh. . . . . .

Hạ Như Thanh lập tức nghiêng thân thể, nhanh chóng tránh né “Móng

vuốt” không có hảo ý này, khẽ liếc mắt nhìn hắn, da thịt ngăm đen lộ ra

vài phần bóng loáng, tứ chi cường tráng, nhưng đôi mắt lại thập phần

khôn khéo.

Thấy chiếm không thành công, Long Vũ ngượng ngùng mà thu tay lại, vừa xấu hổ hướng Mộc Thuần Hi nói ra:

“Đại tiểu thư, tiệc tối đã chuẩn bị không tệ lắm. . . . . .”

“Ân. . . . . .” Mộc Thuần Hi chưa bao giờ đáp nhiều lời, nhẹ nhàng

khẽ gật đầu, cũng không ngừng nháy mắt với hắn, nhưng cái này làm cho

Long Vũ tối tăm.

Như đổi lại là trước kia, Đại tiểu thư này khẳng định là một chưởng

đập tới, hôm nay lại lễ phép như vậy, thật là rụt rè, Long Vũ đem ánh

mắt liếc tới Hạ Như Thanh, nhìn động tác bọn họ “Mập mờ” như thế.

Hắn không khỏi ngầm hiểu, ngượng ngùng mà hướng Mộc Thuần Hi nói ra:

“Hắc hắc, Mộc đại tiểu thư, tiểu nhân đi trước, các ngươi tiếp tục. . . . . .”

Long Vũ tại phía dưới Mộc Thuần Hi “làm dáng uy quyền”, “Thức thời” rời đi .

Hạ Như Thanh cùng Mộc Thuần Hi một đường “Triền miên vô cùng” , càng

làm cho những người ái mộ Mộc Thuần Hi kia xem đỏ mắt. Mỗi người đều hận không thể nhào tới ăn Hạ Như Thanh, lại đối với đại tiểu thư của bọn họ mà động tay động chân.

( khụ khụ, ra vẻ vẫn là Mộc Thuần Hi động tay động chân đối Hạ Như Thanh. . )

Đi vào trên ghế sảnh trước, Hạ Như Thanh nhìn qua đám người dưới sảnh mảng lớn mảng lớn, không khỏi cảm thán đến, cái này nhìn như ổ sơn trại dung mạo xấu xí , xem ra cũng đều là hạng người tàng long ngọa hổ.

Tiếp nhận nước trà ngon vừa pha, Hạ Như Thanh nửa khép nắp chén,

hương trà nghe như có như không, đột nhiên mùi thơm lạ lùng vừa rồi lại

xuất hiện. Lông mi nhiễm lên một tầng sương sắc, Hạ Như Thanh cũng không uống xong nước trà.

Nàng ngước mắt nhìn chén trà trong tay Mộc Thuần Hi, nói ra:

“Mộc tiểu thư, trà trong tay ngươi chính là dùng trà long tĩnh ngâm chế, có thể cho tại hạ mượn. . . . . .”

Mộc Thuần Hi rất rộng rãi nhượng cái chén của mình, nghe Hạ Như Thanh nói mượn cái chén, tim đập trống ngực cũng lọt vỗ, mỹ nhân công tử có

phải là mượn cái này thân cận cùng mình . . . . . .

Mộc Thuần Hi một mình ngây ngốc mà mơ mộng.

Hạ Như Thanh tiếp nhận cái chén, kỳ quái a, chén này nhưng không có mùi thơm lạ lùng này. . . . . .

Chẳng lẽ. . . . . .

Xem ra, là có người muốn hại nàng, người của Dạ Hàn Quốc sao? Hay là cùng đại tiểu thư sơn trại này có quan hệ?

Hạ Như Thanh trầm tư một chút, đem chén sứ trả lại cho Mộc Thuần Hi, một đôi mắt bạc lặng yên đánh giá người ở dưới sảnh.

Nếu như là người của Dạ Hàn Quốc đối nàng diệt khẩu, theo lý mà nói

sẽ phải thuận tiện mà bình định sơn trại này, mà không phải là chỉ ở

chính trong chén của ta mà hạ độc, hơn nữa Dạ Hàn Quốc không có khả năng hành động nhanh như vậy.

Nghĩ tới đây, Hạ Như Thanh nhướng đuôi lông mày, chẳng lẽ có người

không muốn thấy nàng ở bên cạnh vị đại tiểu thư của sơn trại này? Muốn

vị trí Phò mã sơn trại này? Xem ra hẳn là quyền lãnh đạo của sơn trại

này a. . . . . .

Hạ Như Thanh nâng nụ cười lên, lại có lá gan hạ độc đối với nàng, như vậy muốn làm tốt phải trả một cái giá lớn.

Dám ở trước mặt của nàng chuẩn bị “Độc” , cũng không xem nàng là ai,

tại thế kỷ 21 ở trong tổ chức, chơi độc không có người nào so với nàng.

Không chỉ có là bởi vì dụng độc có kỹ xảo cao siêu, quan trọng nhất

là nàng trời sinh cảm quan mẫn cảm, , não thần kinh lại đặc thù được

huấn luyện nghiêm khắc, trở nên thập phần cảnh giác.

Hạ Như Thanh giả bộ như không chuyện gì lạ cùng đám người kia bắt

chuyện , thỉnh thoảng nhấp mấy ngụm nước trà, kì thực lại chưa thấm giọt nào vào miệng.

Con mắt bạc của nàng, vẫn nhìn đám người, quan sát đến từng cái biểu lộ của người ta.

Đột nhiên hé ra khuôn mặt cực kỳ hung ác sa vào mi mắt của nàng, da

thịt màu đồng cổ, sóng mũi thẳng lộ ra cương n