
đẹp.
Kỳ Lạc Hi hơi híp con mắt, nữ nhân này vẫn là cường thế trước sau như một, thật sự là giáo huấn cũng giáo huấn không được!
” Được trẫm đáp ứng!” Kỳ Lạc Hi sảng khoái đáp một tiếng, nhưng mà lại lẳng lặng dừng ở Hạ Như Thanh, có âm mưu gì sao?
Hạ Như Thanh hiển nhiên cũng bị hắn sảng khoái đáp ứng như vậy lại có chỗ kinh ngạc một chút, bạo quân này rõ ràng lại đáp ứng! Nàng nhăn lại đôi mi thanh tú một chút, khẳng định không có phát sinh chuyện gì tốt. . . . . .
“Đã như vầy, bản nam phi có phải là cũng có thể kết thúc trách nhiệm của phi tử?” Kỳ Lạc Hi cười xấu xa , nhanh chóng bổ nhào vào Hạ Như
Thanh, trước bị nàng đùa giỡn sau vốn muốn có lợi mà muốn đòi lại từng
cái.
“Chết tiệt!” Hạ Như Thanh không khỏi giận dữ mắng mỏ Kỳ Lạc Hi.
Sau đó hai người cứ như vậy dây dưa quấn quýt đùa giỡn đến nửa đêm,
cuối cùng Hạ Như Thanh mệt mỏi ngã vào trên giường rồng, miệng nàng hô
hấp lấy không khí, Kỳ Lạc Hi cũng mệt mỏi ngã vào bên cạnh nàng, bất
quá hiện tại nàng cũng không có khí lực mà quản đến Kỳ Lạc Hi.
“Hoàng hậu, thật đúng là hảo thân thủ. . . . . .” Kỳ Lạc Hi lúc này
cư nhiên còn cùng Hạ Như Thanh vui đùa, lụa cuốn ở trên người hai người, liền nhau lên xuống vẽ ra đường cong.
Hạ Như Thanh lật người qua, không để ý đến Kỳ Lạc Hi, lại âm thầm nắm chặc nhẹ, ngày mai lâm triều sẽ rất thú vị a, đây hết thảy chớ có trách ta đối với ngươi quá độc ác! Lại dám bất kính với Bổn cung, như vậy Bổn cung khiến cho hậu cung của ngươi đến gà bay chó chạy, vĩnh viễn không
ngày yên tĩnh!
Nhưng mà Kỳ Lạc Hi bây giờ còn không biết Hạ Như Thanh tính toán dự
kiến hết thảy, chỉ là ẩn ẩn cảm giác được có điều gì đó, nhưng hắn cũng
không nhiều nghĩ, vung tay áo lên, liền đem cái đèn trong tẩm cung tắt
đi.
Bóng đêm càng ngày càng trầm tĩnh, đêm lạnh như nước lạnh không khí xuyên thấu qua cửa sổ, nở ra như hoa băng.
Hạ Như Thanh cùng Kỳ Lạc Hi cứ như vậy cùng giường chung gối vượt qua một đêm, chỉ là trong đó không thiếu tiếng kêu đau của Kỳ Lạc Hi ——
Ngày hôm sau đúng giờ rồi, Hạ Như Thanh mắt buồn ngủ nhập nhèm mở ra, hướng bên cạnh nhìn lại, chỗ ngủ đã nguội, phỏng chừng Kỳ Lạc Hi đã lâm triều rồi, không rõ ràng lắm những phi tử bị vứt bỏ ở lãnh cung kia có
thể hay không cho hắn một kinh hỉ táo bạo? Loại chuyện tốt này nàng cũng không thể bỏ qua. . . . . .
“Nương nương, người đã tỉnh a!” Ngọc Nhi sáng sớm đã chạy tới tẩm cung, dục Hạ Như Thanh rửa mặt thay quần áo.
“Nha đầu! Ngươi tới thật sớm a!” Hạ Như Thanh sủng nịch đối nàng cười cười, môi mỏng đỏ thẫm nhẹ nhàng uốn lên một tí đường cong, khóe môi
xinh đẹp nghiêng lên, một đôi con mắt bạc đảo dồn dập, như nước mắt mùa
thu, không thêm tí đồ trang sức càng lộ vẻ hao gầy.
“Nương nương, ta tới có thể đã muộn rồi, bất quá chờ nương nương
chính thức sắc phong làm hoàng hậu thì Ngọc Nhi có thể dời qua đến cùng
nương nương ở cùng một chỗ, mặc dù là ở tại trong sân nhỏ bên ngoài tẩm
cung của nương nương, nha đầu đã cực kỳ rất thỏa mãn.” Ngọc Nhi từng
bước đi qua hướng Hạ Như Thanh, từ trong tủ quần áo tinh tế chọn y phục
phù hợp.
“Nha đầu, kim bài ngươi đã đưa cho những phi tử kia sao? Hôm nay lâm
triều có lẽ sẽ làm chao hắn khó quên nhất . . . . . .” Hạ Như Thanh nhẹ
giọng hỏi đến, ngược lại mang theo một chút ngữ khí đùa giỡn .
Ngọc Nhi ở bên cạnh nghe Hạ Như Thanh nói, đột nhiên mắt dừng ở phía
trên một cái cẩm bào màu vàng, chỉ thấy phía trên ống tay áo cẩm bào có
một đôi Phượng Hoàng đều giương cánh, sợi tơ màu vàng kỳ diệu hoa văn
vòng vèo, lập thể bỗng nhiên làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, nét
thêu vô cùng tinh sảo, thật là làm cho người ta khen không dứt miệng.
“Cái này đi. . . . . .” Ngọc Nhi thấp giọng tự nhủ, nàng ngoái đầu
nhìn lại mooth chút Hạ Như Thanh còn đang buồn ngủ, khóe môi của mình
không khỏi hướng lên, môi son phấn nộn kéo một độ cong đáng yêu.
“Nương nương, để Ngọc Nhi trang điểm và mặc y phục cho người a. . . . . .” vẻ mặt Ngọc Nhi cười cầm cái cẩm bào này đi về hướng Hạ Như Thanh, cẩn thận mặc cho nàng dễ dàng.
Vừa tiện tay đón lấy đồ trang sức trong hộp lấy vòng nguyệt quế trên
đầu, đem mái tóc mềm mại của Hạ Như Thanh đều quấn lại, dùng trâm vàng
buộc lên, hai má bôi tí phấn trang điểm, chỉ chốc lát sau, dưới bàn tay
khéo léo của Ngọc Nhi, mới vừa rồi khí chất còn hơi có vẻ hao gầy, lúc
này lại đổi thành một loại khoan thai, cảm giác khí phách tôn quý.
“Nương nương của nhà chúng ta thật đúng là thiên sinh lệ chất khó có
được, từ nay về sau có thể thưởng thức các loại phong cách của trang
phục rồi!” Thời điểm Ngọc Nhi đang nói lời này chính là vui vẻ hết sức,
phải biết rằng đây chính là nàng rất hứng thú, chính mình nhìn thấy hình ảnh mặc trang phục của Hạ Như Thanh, càng sinh lòng kiêu ngạo.
“Tiểu nha đầu này thiệt là, chẳng qua là ra ngoài một chút, không cần ăn mặc đẹp đẽ quý giá như vậy. . . . . .” Hạ Như Thanh bất đắc dĩ lắc
đầu, đứng dậy vung lên tay áo phượng, hình vẽ trên cẩm bào tựa hồ sống
lại, trông rất sống động bay lượn ở trên cẩm bào.
“Nha đầu, thời gian cũng không còn nhiều