
tôi cũng vậy.
Chúng ta tỉnh táo một chút khi nói chuyện thì sẽ tốt hơn. Nếu cô đói thì cứ gọi đồ ăn, tôi không phiền."
Cô mỉa mai nâng cằm, “Khó trách trông anh được như vậy mà lại phải dựa vào bà nội."
Thượng Thái Lăng nhíu mày, “Cô có ý gì?”
Khang Vi Băng thẳng thắn đáp, "Nhất định là do không có cô gái nào chịu được
cái tính tự cho mình đúng và không tôn trọng ý định của người khác của
anh, phải không?"
Anh ngẩng đầu, bình thản nhìn cô, “Chính xác là ngược lại đấy. Tôi đã có bạn gái rồi, mà không chỉ thế, chúng tôi còn
đã yêu nhau những mười năm . Chúng tôi đã xác định là một nửa còn lại
của nhau, bây giờ tôi ở đây chỉ vì lời hứa với bà nội. Chẳng lẽ cô không như vậy? Hay là cô thực sự muốn tìm chồng?"
"Đương nhiên là
không!" Mặt mày cô suy sụp, “Vì muốn người ông nội giới thiệu không hài
lòng với mình, tôi còn phải tìm tình một đêm. Vì vậy, so với anh, tôi
còn ghét chuyện bị sắp đặt tương lai hơn!"
Nghe cô nhắc tới “tình một đêm”, cổ họng anh nghẹn lại, không còn tâm tình để mà đấu võ mồm với cô.
Tình huống trước mắt đang vô cùng rối loạn, vì người lên giường cùng anh lại chính là người anh phải xem mắt. Người lớn hai bên lại vô cùng chờ mong vào mối quan hệ của anh và cô.
Cô nói, vì muốn làm cho người mà
ông nội của cô giới thiệu không hài lòng nên mới đi tìm tình một đêm.
Điều này chẳng thấy hợp lý ở chỗ nào cả.
Bồi bàn đưa cà phê tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, “Cà phê nóng của hai vị, mời dùng."
Khang Vi Băng không hài lòng lắm, nhưng cô vẫn nhấc ly cà phê lên, nhấp một ngụm cà phê nóng hổi.
Cô vốn rất đói nhưng bây giờ lại chẳng thèm ăn món nào.
Chết tiệt, liệu có ai gặp lại người tình một đêm không muốn gặp nhất mà có thể nuốt trôi không?
Huống chi người này lại còn là đối tượng kết hôn ông nội giới thiệu, chỉ cần
điều đó thôi cũng đủ khiến cho cô hết muốn ăn. Chẳng may ông nội biết
được quan hệ của họ, kiểu gì cô cũng bị ép tiến vào lễ đường!
"Để cho chúng ta bình tĩnh một chút, sau đó mới có tiếng nói chung được."
Thượng Thái Lăng cũng nhấp vài ngụm cà phê. Anh nhìn thẳng vào cô, dò
xét xem cô đang nghĩ gì.
"Đúng vậy, chúng ta cần tiếng nói
chung.” Nói là vậy nhưng cô lại không kìm lòng được mà hỏi, "Buổi gặp
mặt này, bạn gái anh cũng biết à?"
Anh cau mày, cô nàng này thật là khó ưa."Tôi đã nói rõ với cô ấy rồi, cô ấy sẽ thông cảm cho tôi."
Thực ra, lúc anh gác máy sáng nay, bầu không khí giữa bọn họ cực kỳ căng
thẳng. Cung Kỳ không chịu nhún nhường, cho dù anh khuyên thế nào cũng
không xong, mà anh thì lại không đủ kiên nhẫn để chờ đợi cô vô thời hạn
như thế.
"Vì sao anh không kết hôn với bạn gái mà lại để bà nội
giới thiệu buổi xem mắt này? Chẳng lẽ bà nội anh không thích bạn gái của anh?" Ha ha, nếu lời nói của cô thiếu đi sự chói tai thì cô đâu còn là
Khang Vi Băng? Cô hi vọng Thượng Thái Lăng càng ghét cô càng tốt.
"Không liên quan tới cô.” Anh trừng mắt nhìn cô, giọng nói cứng nhắc, môi mím lại thành một đường thẳng tắp.
"Đúng vậy." Cô không thèm để ý tới lời nói của anh. Biết được tình cảnh của
anh còn tồi tệ hơn cô, cô lập tức vui vẻ hẳn lên."Nếu vậy anh nói xem,
chúng ta cần có tiếng nói chung về điều gì?"
Anh nhìn cô, chậm rãi nói: "Thứ nhất, chúng ta không có khả năng kết hôn."
Cô thoải mái gật đầu."Tôi đồng ý."
"Thứ hai, bà nội tôi và ông nội cô sẽ không từ bỏ cuộc hôn nhân này."
Cô không phản đối, "Quả thật là như thế, hơn nữa bà nội anh lại không hài
lòng với bạn gái của anh nên bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta."
Anh lại trừng mắt nhìn cô lần nữa, "Vấn đề của tôi tôi tự xử lý, không bắt cô lo hộ, không cần cô phải nhắc."
Vẻ mặt cô rất vô tội."Tôi nói sai gì sao?"
Anh tìn rằng mình sẽ không bao giờ thích cô gái này, vì đêm qua giống như ác mộng vậy, anh làm sao có thể lên giường cùng cô?
Anh xoa xoa huyệt thái dương đang đau rồi nhấp một ngụm cà phê. Sau khi đặt ly cà phê xuống, anh mới nói tiếp: "Thứ ba, chúng ta không được để
người thứ ba biết chuyện hôm qua, phải lấy cha mẹ mình ra thề."
Khang Vi Băng cười nhạt, nhướn mày, "Khỏi cần thề! Tin tôi đi, tôi còn muốn
không cho người khác biết hơn cả anh.” Chẳng qua “người khác” của cô
không bao gồm bạn bè mà thôi, họ chưa từng có bí mật với nhau.
Thượng Thái Lăng nhìn cô, dựa vào gương mặt của cô để chắc chắn rằng cô đáng
tin tưởng! Cô không muốn cho người khác biết về chuyện tình một đêm của
mình.
Nhưng tin tưởng là một chuyện, vì anh vẫn không thể hiểu
được, tại sao cô lại muốn hiến đêm đầu tiên cho đúng người như vậy? Rốt
cuộc cô có mục đích gì?
“ Nếu anh còn nghi ngờ tại sao đêm qua tôi làm thế thì bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết”. Miệng cô chợt cong lên, thẳng thắn nói:” Tối hôm qua,
trong lúc tôi đang uống rượu thì bạn tôi giễu cợt tôi rằng tôi đã sống
hơn hai mươi tám năm rồi mà chưa có bạn trai, chính vì thế mà ông nội
mới cằn nhằn, bắt tôi đi xem mắt. Vì muốn chứng minh với cô ấy rằng tôi
còn nguyên vẹn là lựa chọn của tôi chứ không phải tôi ế nên tôi mới
quyết định tìm tình một đêm”.
Càng nghe cô nói Thượng Thái Lăng càng nhíu ch