Snack's 1967
Cuộc Sống Trêu Trọc Chó Mèo Của Nhị Nữu

Cuộc Sống Trêu Trọc Chó Mèo Của Nhị Nữu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323275

Bình chọn: 9.00/10/327 lượt.

ể dễ dàng tha thứ – nhất định ! ! ! ! ! !

Ta mỗi lần đi WC! ! ! ! ! ! ! ! Cũng có một loạt nha hoàn đứng phía

trước ta, vẫn là mấy bản mặt sắt đó…Sau đó…nhìn ta chăm chú T_T

Muốn ta phát điên sao! Muốn ta phát điên sao!Muốn ta phát điên sao!

Hạ nhân ở đây bất luận là nha hoàn hoặc nam phó hay thị vệ, toàn bộ đều

mặt sắt vô cảm giống nhau, chẳng lẽ…đều là những người sùng bái Thanh Y? Chỉ có lúc Đại Biến Thái tới, ta mới có thể thấy được vẻ mặt thứ hai

ngoài mặt sắt, thời gian như vậy thật sự là…quá kinh khủng…>_

Nhưng là, không có gì bất hạnh nhất, chỉ có càng bất hạnh hơn mà thôi!

Đại Biến Thái lúc trước chỉ mới phát hiện ta không có võ công, sau này

còn biết cả chữ ta cũng không nhận biết được, lại phái thanh y mặt sắt

tiên sinh dạy ta học chữ, rồi phái thêm một thanh y mặt sắt lão sư dạy

ta vũ đạo, tiếp đến là một thanh y mặt sắt nhạc công…

Vì vậy, cuộc sống của ta bước vào trong bóng tối vô biên vô hạn Orz…!

Hoàn cảnh này khiến cuộc sống rất dài của ta sau này cứ mỗi lần dưới ánh trăng nhìn thấy bóng áo xanh liền cảm thấy buồn nôn…

Môn học: Học chữ.

Thời gian học: mỗi ngày từ lúc rạng sáng đến khi chiều tà.

Giáo sư: Mặt sắt Giáp.

Cảm tưởng của Nhị Nữu: Đây là thời gian khó khăn nhất trong ngày mà ta

phải vượt qua. Trước kia lúc Cẩu nhi ca dạy ta học chữ, ta có thể thưởng thức cảnh đẹp, có thể khinh bạc mỹ nam, nhưng hiện tại, ta tình nguyện

viết hết lần này tới lần khác cũng không bói ra một chữ con giun, cũng

không muốn liếc mắt nhìn mặt sắt thêm nữa. Đặc biệt mỗi khi ta giao bài

tập, tiên sinh dạy học bản mặt sắt còn có thể thăng cấp thành màu

xanh…Thật là đáng sợ…Thật là đáng sợ…

Cảm tưởng của giáo sư:…Ta không muốn dạy nàng! !

Môn học: Đàn tranh

Thời gian học: mỗi ngày từ đầu giờ mùi đến hết giờ thân.

Giáo sư: Mặt sắt Ất.

Cảm tưởng của Nhị Nữu: mặc dù khóa học đàn tranh cũng rất khổ nhưng đây

vẫn là lúc ta có thể thả lỏng nhất trong ngày. Bởi vì chỉ có lúc ta khảy đàn, nha hoàn cùng người hầu bên cạnh kiên trì giữ khuôn mặt sắt mới có thể xuất hiện một chút vẻ mặt biến hóa vi diệu, mặc dù chỉ là ngày càng co quắp nhưng rốt cuộc có thể làm cho giác quan thần kinh ta có thể

nghỉ ngơi. Giáo cầm tiên sinh có khi còn có thể khoa trương phun ra mấy

ngụm máu tươi để bào chế thuốc trầm cảm. Ôi…đúng là không tệ, thật là

một lão sư tốt.

Cảm tưởng của giáo sư: Giết ta đi, giết ta đi, ta không muốn dạy nàng! Ta không muốn dạy nàng!

Môn học: Vũ đạo.

Thời gian học: Giờ Tuất mỗi ngày.

Giáo sư: Mặt sắt Bính

Cảm tưởng của Nhị Nữu: Đây đại khái là thời gian khoái lạc duy nhất

trong ngày của ta. Bởi vì ta kinh ngạc phát hiện, thân thể ta cư nhiên

tương đối mềm mại. Đại khái là bởi vì Thần Vũ trước kia từng tập võ hoặc cũng là từng học qua vũ đạo, một ít yêu cầu động tác cao ta dĩ nhiên

bản năng thông thường là có thể múa được, tựa như thân thể bản năng có

trí nhớ. Khi nghe nhạc ta cũng thường quên bản thân chỉ mới tập múa, một ngày thống khổ bị hành hạ đều trong khoảng thời gian ngắn ngủi này quên hết, Liên lão sư mặt sắt cũng không phải là kinh khủng gì…

Cảm tưởng của giáo sư: Nha đầu này tư chất không tệ nha, Tại sao Tiểu Giáp và Tiểu Ất lại làm như gặp quỷ vậy?

Bất quá cuộc sống đen tối như vậy cũng không diễn ra bao lâu, tất cả đều thay đổi bắt đầu từ cái ngày Đại Biến Thái mang ta đi dự tiệc … Bởi vì … Ta gặp được … một người!

Dĩ nhiên là?!

“Dự tiệc?” Lúc Đại Biến Thái cho ta biết để chuẩn bị, ta sửng sốt một

hồi mới nhớ ra. Nhớ ngày trước… tên hồ ly Yến Vương kia lúc ấy từ biệt

có từng đề cập đến việc này. Ra vẻ là “Nhân tiện” cũng muốn ta đi.

Lại nghĩ thiếu niên lang có lẽ cũng sẽ đến, ta lại đau đầu. Ta thật sự

là nghĩ không ra Đại Biến Thái cùng thiếu niên lang này, một người hư hư thực thực là tình nhân cũ, một người hư hư thực thực là vị hôn thê, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra! Nhưng nếu Đại Biến Thái đã phân phó ta còn có thể làm gì nữa, chỉ có đi T_T.

Đang lúc xuống xe ngựa thì một đám quan viên nhiệt tình vây quanh bắt

đầu hành lễ với Đại Biến Thái, ta đứng một bên không biết làm sao, ngẩng đầu dò xét bốn phía. Ừm không tệ, xem gia học chữ- đại giới đau khổ

cũng đáng giá-. Lúc này ta xem đã hiểu trên tấm biển viết ba chữ to “Yến Vương phủ”…Đang vui mừng khôn xiết liền cảm giác có người vỗ nhẹ ta,

liền thấy một tiểu nha hoàn thân thiết mỉm cười với ta: “Nữ quyến

mời…cùng ta đến nội đường nghỉ ngơi.”

Thấy nụ cười thân thiết, ta cảm động quá thiếu chút nữa thì rơi lệ.

Không phải mặt sắt a, không phải mặt sắt a, cuối cùng không phải mặt sắt a ˙﹏˙…

Đang cùng tiểu nha hoàn đi vào trong Yến Vương phủ, chợt có người gọi to: “Thần Vũ…! Thần Vũ…!”

Cái.. cái giọng này…T_T thiếu niên lang!

Ta vừa mới quay người, cũng = = chỉ thấy thiếu niên lang đang nhiệt tình chạy tới, để tránh có thêm … lãnh khí từ chỗ Đại Biến Thái truyền tới,

ta rất kinh nghiệm bảo vệ thành công hai tay, không cho thiếu niên lang

nắm được. thiếu niên lang trái lại không thèm để ý nói: “Ta thấy Tư Đồ

thừa tướng đến, cũng biết ngươi nhất định đã đến rồi nên tìm tới

ngươi…Thần Vũ, ngươi