Polly po-cket
Cuộc Sống Trêu Trọc Chó Mèo Của Nhị Nữu

Cuộc Sống Trêu Trọc Chó Mèo Của Nhị Nữu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323770

Bình chọn: 9.00/10/377 lượt.

en tặng: “Thánh Nữ đại nhân. Hôm nay có thể tận mắt gặp

được Thánh Nữ đại nhân, thật sự là vạn phần vinh hạnh cho tiểu nô!”

Ta nghe như vịt nghe sấm, trong lòng sợ hãi, phất tay để cho bọn họ mau mau tuyên chỉ.

Tiểu thái giám đứng đầu vội vàng đứng thẳng, đem chiếu thư trong tay mở

ra. Ngoại trừ ta, còn lại tất cả tiểu thái giám cùng cung nữ đều đồng

loạt quỳ xuống. Lúc ta chuẩn bị xuống núi đã được sư phụ thông qua, thân phận Thánh Nữ Linh Sơn cực kỳ tôn quý, thấy người trong hoàng thất cũng không phải quỳ. Về điểm này, ta tin tưởng chính là quy củ do Thánh Nữ

đời thứ nhất định ra. Dù sao cũng là người đến từ thời hiện đại, hơi một tí lại phải quỳ thật làm không được.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Để biểu đạt sự tôn kính đối

với Thánh Nữ Linh Sơn, đặc biệt vào đêm mai, vì Thánh Nữ triệu mở dạ

yến, vì Thánh Nữ chính thức mời tiệc tẩy trần, khâm ban thưởng…!” (*Dạ

yến: tiệc tối)

“Tạ hoàng thượng.” Ta tiếp nhận chiếu thư. Thuận tay ban thưởng cho mấy

người tiểu thái giám kia một ít bạc. Sau đó hỏi: “Người đến tham dự là

những ai?”

“Này, không dối gạt Thánh Nữ. Mở dạ yến này kỳ thật là ý của Thái hậu.

Thái hậu còn phân phó, chỉ trừ Thừa tướng đại nhân đang nghỉ phép, còn

lại tất cả quan viên cùng hoàng thất đều phải tham dự.” Tiểu thái giám

cầm bạc, ân cần nói.

“Ừm, các ngươi lui ra đi.” Đều tham gia? Vậy Yến Vương cũng đến?

Ta không sao ngủ tiếp được, trong lòng phiền muộn. Trước kia, mặc kệ là

ai, bên cạnh ta luôn có người theo cùng. Tiểu Lôi cũng tốt, Đại biến

thái cũng tốt, Lục mỹ nam cũng tốt, Dương Chi Hách cũng tốt, Tiểu Chu

Tước, Tiểu Si cũng tốt, trong lòng ít nhiều dù sao cũng có cảm giác an

toàn. Nhưng lần này, ta đột nhiên bị gọi vào cung, hơn nữa lại giống như đang bị cách ly, trong hoàng cung này, ta một người quen biết cũng

không có, chạy lại chạy không…

Đúng rồi! Ta có thể len lén ra ngoài tìm bọn hắn mà! Ta vỗ đùi cái đét,

‘Mạc kế’ cũng không phải chỉ học cho vui a-. Cho dù là mang Tiểu Chu

Tước trà trộn theo ta đi vào cũng tốt. Nghĩ đến là làm liền, ta vội vàng bắt đầu vận ‘Mạc kế’ bay lên nóc nhà. Tốt thôi, nhảy cao cũng không lo, quan trọng hơn chính là, ta trực tiếp cùng hai người mặc trang phục thị vệ …mắt to trừng mắt nhỏ.

“…”

“Đại ca? Ngài là do bên nào phái đến giám thị ta?”

“Yến Vương?”

Lắc đầu.

“Hoàng thượng?”

Lắc đầu.

“A…! Ta biết rồi, là hoàng thái hậu!” Ta nắm quyền thủ thế.

“…”

“Ta chính là…bắt đầu thưởng ngoạn ngắm trăng. Đại ca mời ngài tiếp tục,

ta không quấy rầy các ngươi công tác!” Ta phất tay, trở mình nhảy xuống

khỏi nóc nhà.

Chạy không thành, ta nhàm chán đi dạo, cũng không ngờ…gặp được người quen!

Dáng người phía trước kia, chẳng phải là…Cẩu nhi ca sao!

Ta lập tức đau tim, lần này càng phải là gặp mặt kẻ thù, càng là đau đầu nhức mắt! Ta nắm chặt tay, sau đó…Lại lần nữa phi thân lên nóc nhà.

“Uy!” Ta thét lên với hai thị vệ: “Các ngươi, có…sợi dây không? Gậy cũng được?”

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó một người cư nhiên liền thật sự từ trong ngực móc ra một vòng dây thừng  ̄□ ̄||

Ta nhận dây thừng, lại thuận miệng hỏi một câu: “Vậy có…bao tải hay không? Cái loại có thể…chụp đầu được này?”

Hai người kia lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó tên còn lại run run sách

sách từ trong ngực móc ra một cái khăn trùm đầu loại nhỏ, kích thước

loại này rất phù hợp dùng để chụp đầu người ta  ̄□ ̄|||

Thật là có ư…

“Các ngươi cũng thật chuyên nghiệp!”

Ta xấu hổ tiếp nhận bao tải nhỏ, lại nhảy xuống đất, từ từ hướng đến chỗ Cẩu nhi ca len lén đi tới. Đợi lúc đến rất gần rồi, ta mãnh liệt nhảy

tới chụp bao tải lên đầu Cẩu nhi ca! Cũng không đợi Cẩu nhi ca kêu lên

sợ hãi, ta chuyển chân một cái ngáng hắn té lăn ra đất. Sau đó nắm lấy

người hắn mãnh liệt lật mình sấp xuống, tiếp theo từ bên trái vật sang

bên phải, lại từ bên phải vật sang trái, qua lại mấy lần. Vật ném đã

đời, ta lại quay qua Cẩu nhi ca đang quỳ rạp trên mặt đất hấp hối mà

mãnh liệt đạp thêm một hồi nữa.

Ôi…Ta thở dốc…thật thoải mái…

Ta phủi phủi tay, đang chuẩn bị đem Cẩu nhi ca trói lại rồi vứt bỏ, nghĩ lại, lại lần nữa phi thân lên nóc nhà.

“Các ngươi…đều nhìn thấy hết rồi?” Ta cười âm hiểm, bước tới gần hai người kia đang trợn mắt há mồm.

Dại ra – nhìn ta lắc đầu.

“Các ngươi sẽ đi nói lại với thái hậu ư ~?” Ta tiếp tục cười âm hiểm.

Mãnh liệt lắc đầu.

“Rất tốt!” Ta ném dây thừng về phía hai người kia. “Đi, đem trói hắn

lại, tùy tiện tìm một chỗ đem vứt đi!” Ta ra lệnh. “Bằng không thì…Giết

hắc hắc hắc ~”

Mãnh liệt – gật đầu.

Ta vui vẻ nhìn hai người kia vội vàng phi thân đi làm. Nhìn bọn họ trói

Cẩu nhi lại đàng hoàng, ta hài lòng gật đầu. Nhảy xuống mặt đất. Xoay

người chuẩn bị trở về.

“Nhị Nữu!” Đột nhiên có người thét gọi.

Ta ngẩn người, trong hoàng cung này, trừ ra Cẩu nhi ca đang hấp hối trên mặt đất kia…còn có ai lại gọi ta như vậy?

“Nhị Nữu tỷ tỷ!” Một bóng người phóng về phía ta, ta theo phản xạ né qua một bên không biết sao vẫn bị người kia nhào tới ôm được.

“Tiểu Si? Sao ngươi lại ở đây?” Nhìn rõ ràng người mới nhào tới, ta