
ểm tựa. Ta vững vàng túm chặt lấy điểm tựa không dễ gì tìm được này,
vội vàng thở hổn hển mấy hơi. Lúc này mới chợt nhớ ra mình đang ở trong
xe với Đại biến thái, vội vàng ngẩng đầu.
Lại bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp đang dùng một loại ánh mắt mập mờ nhìn ta.
———- Ta là đường phân cách: Gian tình trong xe ngựa ———-
“Không ngờ Nhị Nữu của chúng ta lại phóng khoáng như vậy?” Đại biến thái đưa ánh mắt từ từ đáp xuống phía dưới, ý bảo ta nhìn xuống theo.
Ta theo ánh mắt của Đại biến thái, từ từ đi tới lồng ngực của hắn. Ở trước ngực hắn, phát hiện một bộ móng vuốt nho nhỏ…. T_T
Ta hãi, vội vàng bỏ tay ra, không mạch lạc mà nói: “Thừa… Thừa tướng đại nhân, ta…không khinh bạc ngươi… Ta… Ta không có cố ý… là… là…”
Còn chưa nói xong, lại phát hiện, Đại biến thái đang nhìn về phía đôi
mắt của ta thì đột nhiên đồng tử co rút lại, sau đó hít một hơi. Ngữ
điệu lập tức thay đổi, thậm chí còn mang theo chút hô hấp dồn dập.
“Tay!”
“Tôi…tôi bỏ ra rồi mà!”
“Tay kia! ! !”
Ta có cảm giác, hình như đại biến thái đang muốn giết người.
A a?! Ta nương theo ánh mắt hắn, tiếp tục nhìn xuống dưới…
Thấy được…tay kia của ta…..
Đang chống lên tiểu bảo bối của hắn!
Có thể bởi vì lúc nãy ta đột nhiên bỏ một tay ra, cho nên bây giờ, sức
nặng toàn thân đều dựa hết vào lực chống đỡ của cánh tay này…
Ta chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng sấm rền. Thôi xong! Thật sự có thể gọi hành động này là khinh bạc Thừa tướng biến thái rồi! ! ! ! !
Ta nhanh như tia chớp… bỏ tay ra khỏi tiểu bảo bối, thân thể nhất thời mất đi điểm tựa, đổ nhào vào người Đại biến thái!
Thừa tướng biến thái thật sự nổi giận, thoáng cái đã đẩy ta ra. Ta liền văng ra đập người vào cạnh cửa một cái đùng.
Ta quỳ rạp trên mặt đất cố nén đau thương, ngay cả thở cũng không dám
thở, lại hé mắt nhìn về phía Đại biến thái. Đại biến thái cũng nhìn ta,
ánh mắt rất âm trầm, vô cùng âm trầm… Thật lâu sau mới phun ra một câu.
“Ngồi! Được rồi!”
Ta mới dám phun ra một hơi, vội vàng đứng lên. Tìm được một vị trí dựa
vào cửa, lại miễn cưỡng tìm được trên cửa một chỗ có thể bám víu, dùng
hết sức mà bấu vào, gần như dán chặt người lên cửa. Lắc qua lắc lại theo tần suất rung xóc của xe ngựa, mặc dù bộ dáng hơi khó coi, nhưng tuyệt
đối sẽ không bị lăn qua lăn lại nữa.
Qua một hồi, hình như đã đi đến đoạn đường tương đối bằng phẳng, xe ngựa không còn chấn động kịch liệt như trước nữa. Hơn nữa, sự lay động càng
lúc càng có quy luật. Bởi vì cả buổi tối hôm trước không được ngủ nghê
gì, cho nên ta thật sự buồn ngủ không chịu nổi. Mà xe ngựa lại lay động
nhịp nhàng như ru, ta lại mơ mơ màng màng – thiếp đi…
Lần này, ta lại nằm mơ.
Trong mộng, ta trông thấy Cẩu nhi ca lôi Xuân Hoa đến trước mặt ta, rồi
đột nhiên quăng cho Xuân Hoa một cái bạt tai, nói với ta: “Nhị Nữu! Xuân Hoa, cái con … tiện nhân này! Nó đã gạt ta, đứa con… căn bản không phải là của ta.” Sau đó ôm cổ ta, nước mắt đầy mặt, vừa khóc vừa nói: “Nhị
Nữu a, ngươi trở về đi, ta thích ngươi mà. Ta rất nhớ món bánh trứng gà
chiên hành ngươi làm!”
Ta cũng khóc, nói với Cẩu Nhi ca: “Cẩu Nhi ca, ta bị Đại biến thái bắt
rồi, không thể về được. Cũng có thể sẽ không bao giờ… có thể làm bánh
trứng gà chiên hành cho ngươi ăn được nữa rồi.”
Đang lúc cùng Cẩu nhi ca ôm nhau khóc rống lên, thì giọng nói của Cẩu Nhi ca đột nhiên thay đổi.
“Khinh bạc ta, còn dám nghĩ đến nam nhân khác! ! !”
Ta ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt của Cẩu nhi ca lại biến thành mặt của Thừa tướng biến thái, đang nhìn ta hết sức tức giận.
Ta hãi – Lông tơ đều dựng đứng.
“Không…không dám không dám, Thừa tướng… đừng ! ! ! Ta… Ta sẽ chịu trách nhiệm !”
“Hừ! Nằm mơ! ! !”
Thừa tướng biến thái nói xong, liền tung một chưởng đánh ta. Ta liền cảm giác được mình bị đánh bay lên, lơ lửng trên không trung rồi rơi xuống
một chiếc thuyền. Phía dưới sóng rất lớn, ta đành phải bám trụ cột
thuyền, lay lắc. Đột nhiên chiếc thuyền kia mở miệng nói chuyện: “Cô bé
đáng thương quá a. Thuyền thúc thúc sẽ cho ngươi thoải mái một chút
vậy.”
Sau đó, cái cột thuyền ta đang bám víu càng biến càng lớn, càng lúc càng mềm mại, còn mang đến một chút cảm giác ấm áp. Ta ôm cột thuyền mềm
mại, cảm giác giống như đang ôm một cái gối đầu thật to. Nghĩ đến việc
bị đại biến thái ngược đãi, trong lòng đau xót, dùng sức ôm chặt cái gối đầu, cọ a cọ a, sau đó ngọt ngào đáp: “Cám ơn thuyền thúc thúc! !”
Tư Đồ Dực đang bị coi là gối ôm lớn, nhíu mày. Còn có Thuyền thúc thúc nữa ư? ! Nữ nhân này !
Ta đang trong mộng đẹp cùng thuyền thúc thúc dập dềnh dập dềnh, thì
thuyền đột nhiên ngừng lại. Ta đã bị đánh thức, vừa mở mắt liền phát
hiện – cái gối ôm thật to trong giấc mộng kia khi không lại là… lại
chính là Thừa tướng biến thái. Ta…ta lại khinh bạc Thừa tướng nữa rồi!
Ta hãi – toàn thân cứng ngắc, trong đầu trống rỗng, cũng quên mất là phải bỏ tay ra. Đúng vào lúc này… tên thị vệ kia tiến vào.
Thị vệ đi vào, nhìn thấy cảnh tượng ta ôm Thừa tướng biến thái. Đầu tiên thoáng sững sờ, sau đó nhăn nhăn mày. Sau đó, hắn đi đến nói mấy câu gì đó bên tai Đại biến t