Insane
Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324325

Bình chọn: 10.00/10/432 lượt.

Chiếu nói: “Phu nhân đừng lo lắng, nô tỳ có thể thử xem tâm ý của nhà kia với Xuân Nha là như thế nào?” Mèo Con hỏi: “Thử như thế nào?” Vãn Chiếu nói: “Sẽ cùng người nhà kia nói, chuộc thân Xuân Nha cần hai mươi lượng bạc, bảo bọn họ đem tiền đến đây” Mèo Con chần chờ một chút nói: “Quên đi, vẫn nên bỏ đi, tỷ đi hỏi Xuân Nha, nếu nàng muốn gả, ta sẽ để nàng tự do, cũng cho của hồi môn như Thu Thực” Nàng vẫn cho lòng người thì không bao giờ thử được, có một số việc tốt nhất không cần truy nguyên do. Lại nói cho dù nhà người kia hiện tại cho dù táng gia bại sản chuộc Xuân Nha về thì như thế nào? Điều đó không có nghĩa là cả đời sau này bọn họ không hối hận chuyện này? Xuân Nha cũng không phải tiểu hài tử, cũng đi theo Vãn Chiếu nhiều năm, nàng hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm với quyết định của bản thân. Lúc hai người đang nói chuyện, Xuân Nha vội vàng dẫn theo Bạch Cập vào nội viện, sau khi giúp Mèo Con thu thập xong, liền gọi Bạch Cập đi vào phòng bắt mạch, kết quả chẩn đoán bệnh làm cho Nhiếp gia lại sôi trào lên, Bạch Cập xác định Mèo Con đã có thai hơn một tháng! Sau khi Nhiếp Tuyên được hạ nhân truyền tin đến, bỏ hết công việc đang làm, bước đi như bay trở về phòng, nhìn chằm chằm bụng Mèo Con ngây ngô cười: “Ta đã có con gái” Mèo Con thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn, trở mình một cái xem thường nói: “Chàng làm sao biết là con gái? Nói không chừng là con trai ?” Nhiếp Tuyên khẳng định nói: “Ta cảm giác là con gái” Mèo Con lười cùng hắn phân cao thấp, đứng dậy gọi bà vú đem con trai ôm đến. Nhiếp Tuyên nghe vậy, nhất thời thu lại nụ cười ngây ngô: “Không được!”. Hắn sốt ruột nói: “Hiện tại nàng có thai, cũng không thể lại đi ôm cục thịt béo kia, vạn nhất ngã sấp xuống làm sao bây giờ?” Mèo Con quay đầu lại trừng mắt hắn nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ từ giờ chàng không cho thiếp ôm con trai ư?” Nhiếp Tuyên nhíu nhíu đầu mày nói: “Nàng để cho bà vú ôm nó là được rồi, còn không được chơi với nó, nó ra tay chẳng biết nặng nhẹ. Còn có, nàng cũng phải cố gắng điều dưỡng thân thể, ngàn vạn lần không thể giống như lúc sinh Quảng Lăng…” Nhiếp Tuyên nói liên miên cằn nhằn, Mèo Con nhớ tới lần đầu tiên mang thai, sắc mặt hơi hơi tái nhợt nói: “Chàng cũng không thể làm cho thiếp sợ lần thứ hai !” Mèo Con nghe Nhiếp Tuyên lải nhải nói, khóe miệng càng ngày càng cao, chờ Nhiếp Tuyên nói xong, nàng thấy sắc mặt hắn tái nhợt, không biết dũng khí ở đâu, đột nhiên vươn tay ôm cổ hắn, kiễng mũi chân nhẹ nhàng hôn khóe miệng hắn một chút: “Chàng yên tâm, thiếp sẽ an toàn sinh hạ đứa con thứ hai của chúng ta!” Nhiếp Tuyên bị hành động thình lình của Mèo Con làm choáng váng, người mứng ngắc đứng yên không nhúc nhích, Mèo Con ôm cổ hắn thấy hắn nửa ngày không có phản ứng, không khỏi thẹn quá thành giận, xoay người đi vào phòng trong, kết quả mới xoay người đã bị Nhiếp Tuyên ôm cổ: “Mèo Con…”



“Thật tốt quá!” Vương thị nghẹn ngào lau nước mắt: “Bé ngoan nhà chúng ta quả nhiên là người có phúc khí, nhanh như vậy đã có thai” Nam Qua gật gật đầu nói: “Đúng vậy, nhiều con mới có nhiều phúc !” Mèo Con vuốt bụng mình, trên mặt hàm chứa tươi cười, nhưng trong lòng cũng ẩn ẩn có lo lắng, nàng hai năm sinh một đứa, có phải hay không rất nhanh ? Liễu phu nhân cười đối Vương thị nói: “Muội muội, xem như muội đã hết lo lắng rồi, ta nghe nói tiểu ngũ nhà muội đang chuẩn bị thi hương đi?” Vương thị cười nhìn thiếu phụ đứng phía sau Liễu phu nhân cười nói: “Đúng vậy! Hiện tại hắn đang cố gắng học hành ! Tỷ tỷ cũng hết lo lắng đi? Văn Lý cũng đã thi đậu, hiện tại lại thành thân, tỷ tỷ lập tức có thể ôm cháu rồi” Thiếu phụ phía sau Liễu phu nhân nghe thấy Vương thị nói, xấu hổ cúi đầu, Mèo Con thuận mắt nhìn lại, vị thiếu phụ này tuổi ước chừng trên dưới mười bốn, mày liễu môi hồng, mắt hạnh đào má, một đôi thủy mâu linh động, vừa thấy khiến cho lòng người sinh yêu thích, vị thiếu phụ này chính là hôn thê mới cưới của Liễu Văn Lý – Hạ Tử Huyền. “Cố lão phu nhân, biểu tẩu”. Hạ Tử Huyền mỉm cười tiến lên hành lễ với các nàng. Mèo Con cười nâng nàng dậy nói: “Đều là thân thích trong nhà, cần gì dùng nhiều lễ như vậy” Hạ Tử Huyền thấy Quảng Lăng tựa như búp bê ngọc, không khỏi tràn đầy yêu thích nói: “Biểu tẩu, muội có thể ôm một Quảng Lăng cái không?” Mèo Con cười nói: “Muội ôm đi, nhưng mà Quảng Lăng rất nặng, ta sợ muội ôm không nổi” Hạ Tử Huyền cười nói: “Ôm được mà!”. Nàng vui mừng vươn tay ôm lấy tiểu oa nhi béo đô đô, Mèo Con cười chỉ vào Hạ Tử Huyền nói: “Gọi thẩm thẩm” Quảng Lăng lả lướt nha nha kêu vài tiếng, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn thiếu răng hô lên hai từ “Mẹ… cha…”, gọi rất rõ ràng, Mèo Con nghe thấy mặt tày hớn hở. Liễu phu nhân vui mừng nói: “Ai nha, như thế nào lại biết gọi rồi? Quá thông minh! Không hỗ vừa rồi còn cào cấu bắt lấy quyển ‘Luận ngữ’ !” Nàng che miệng cười nói với Vương thị: “Muội muội, muội thấy Trí Viễn nhà chúng ta lúc thấy Quảng Lăng cầm ‘Luận ngữ’, thật sự là một bộ dạng ngốc nghếch !” Vương thị nhớ bộ dạng vui vẻ của Nhiếp Tuyên lúc chọn đồ vật đoán tương lai, cũng cười nói: “Sao mà không p