
thân thích bằng hữu nhìn đứa trẻ. Vương thị bắt đầu, đổ vào trong cái chậu một ít nước, thả một đồng tiền vào. Sau nó nhóm nữ quyến bên này cũng từng người từng người thả vào trong nước, phần lớn thả vài đồng tiền hoặc là quế nguyên, táo đỏ, đậu phộng linh tinh các loại quả may mắn để trong một cái đĩa. Mỗi người đều đem ra đồ vật này nọ, bà mụ liên tục nói lời chúc mừng. Vợ Xuyên Tử cũng thả một chuỗi một trăm đồng tiền vào. Mèo Con cũng thả vào mười đồng tiền vào, không phải nàng keo kiệt, không muốn cho nhiều, mà là mấy thứ này cuối cùng đều là cho bà mụ, vậy cần gì để vào thứ quý giá? Sau khi mọi người đã bỏ đồ vật vào xong, bà mụ liền lấy chày đảo trong thùng, nói: “Một quấy hai quấy lại ba quấy, ca ca dẫn đệ đệ chạy. Bảy mươi đứa, tám mươi đứa, đứa to khỏe, đứa bướng bỉnh, đều khóc khò hè đến rồi!”. Sau đó múc nước trong thùng tắm cho đứa trẻ. Trụ Tử nhất thời bị nước làm lạnh, oa oa khóc rống lên. Mọi người đều khen ngợi: “Đứa nhỏ này khóc cũng thật vang ! May mắn !” Mèo Con khóe miệng run rẩy, cho dù hiện tại là nắng gắt cuối thu, đứa nhỏ này gặp nước lạnh có thể không khóc sao? Nhìn Trụ Tử oa oa khóc lớn, nàng hoảng hốt thấy được tình cảnh của hai đứa trẻ đã mất trước kia, chúng nó cũng đã tắm ba ngày xong, nàng cũng ôm qua, nhưng mà sinh mệnh đứa trẻ rất yếu ớt! Nhất là đứa trẻ ở cổ đại, khó trách mẹ từng nói qua, nàng còn có ba vị ca ca chưa gặp mặt ! Mà mọi người đối với đứa trẻ chết non, cũng đều không mấy để tâm. Bà mụ vừa tắm, vừa nói: “Trước gội đầu, làm vương hầu; sau tẩy thắt lưng, một đời lại so với một đời cao; lại rửa đản, làm tri huyện; lại rửa câu, làm tri châu”(*) (*)Cái ấy của các bé trai đấy các nàng! Hãy thông cảm cho ta vì không có đủ vốn liếng mà dùng a, nên ta để nguyên âm Hán Việt! =.= Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng mà Mèo Con không thể không thừa nhận, nước này tuy rằng thực bẩn, mà ca từ này cũng thực 囧, nhưng là loại cảm giác náo nhiệt này, ở hiện đại không thể cảm nhận được. Từ khi bà mụ bắt đầu tắm, đến chải đầu, tắm toàn thân, cuối cùng dùng một gốc cây hành. Hướng trên người nhẹ nhàng đánh tam cái, cầm khóa đầu, quả cân, mỗi thứ giống nhau, miệng đều không ngừng nói lời may mắn. Sau đó bảo mọi người đeo khóa vàng, khóa bạc lên người đứa trẻ, cuối cùng dùng một cái gương nhỏ chiếu chiếu lên người đứa trẻ, nói: “Dùng bảo kính chiếu chiếu, ban ngày cùng đêm khuya đều yên bình” Trụ Tử theo động tác của bà mụ, càng khóc to hơn, chờ một câu cuối cùng: “Núi có hoa, hoa lài, hoa đào, hoa hạnh, hoa hồng, vãn hương ngọc, hoa ban mọc thưa thớt…”. Sau khi nói xong, Vương thị ôm lấy tiểu Trụ Tử, vừa vỗ vừa nói: “Cháu ngoan của ta, đừng khóc !” Sau đó bà mụ đem tượng của mười ba vị thần tiên, cùng với thổ công, tất cả đều lấy xuống, để ở trong viện thiêu, dùng chiếc đũa đồng khều khều tượng Kháng Công, Kháng Mẫu, nói: “Kháng Công, Kháng Mẫu gốc họ Lý, đem đến con cái cho mọi người, đưa nam nhiều, đưa nữ ít” Mèo Con nghe xong liền mím cái miệng nhỏ nhắn, những lời này làm cho nàng phi thường khó chịu. Sau khi bà mụ thiêu hồng bao xong, đặt ở dưới đệm chăn của Nam Qua, bảo thần tiên này nọ canh giữ ở đầu giường, phù hộ người lớn cùng đứa trẻ bình an khỏe mạnh. Sau đó bà mụ bà hướng Vương thị chào, Vương thị lấy một lượng bạc tiền thưởng cho bà mụ, bà mụ đem theo đồ đạc trong thùng tắm lúc nãy gom về hết, ngay cả hương đốt còn dư cũng không để lại, toàn bộ lấy về hết. Nghề bà mụ này thật đúng là kiếm được nhiều tiền a! Mèo Con mỗi lần nhìn bà ta mỗi lần đều giống như là châu chấu càn quét, đã cảm khái mà suy nghĩ. Sau khi buổi lễ chấm dứt, Vương thị đưa họ hàng thân thích ra cửa, Mèo Con ôm đứa nhỏ vào trong phòng. Nam Qua bởi vì mỏi mệt mà đang ngủ. Mèo Con cười cười, khinh thủ khinh cước đem trang sức vàng bạc trên người tiểu Trụ Tử lấy xuống toàn bộ, đặt ở trong tiểu hà bao, sau đó đem nó để bên cạnh Nam Qua. Đứa trẻ ăn uống no đủ, đã muốn ngủ. Mèo Con cầm lấy một chậu tã bẩn đi ra ngoài. “A, Miêu Nhi, hôm nay lại đến đây giặt tã? Thực chịu khó !”. Mấy phụ nhân trong thôn cùng nhau giặt quần áo cười chào hỏi nàng. “Đúng vậy, thẩm thẩm”. Mèo Con buông thùng gỗ, lấy tã ra giặt. Tuy rằng tiểu Trụ Tử mới sinh ba ngày, nhưng mà tã lại dùng thật nhiều, may mắn trước đây nàng may rất nhiều. “Chiêu Đệ nhà con đâu? Nàng như thế nào không đến giặt? Để cho em chồng đến giặt tã của trẻ con !” “Tam tẩu cũng có con, đang dưỡng thai ”. Mèo Con cười cười nói: “Lại nói tã của trẻ con cũng không bẩn, con giặt cũng không có việc gì” “Nhà con thật sự là may mắn, Nam Qua sinh con trai không nói, ngay cả Chiêu Đệ cũng có con, lão Cố nhà con lại có dịp được ôm cháu!” “Đúng vậy!” Mèo Con cười thực vui vẻ, tam ca thật đúng là ra sức ! Chiêu Đệ tỷ nhanh như vậy đã có thai. “Chậc chậc, Miêu Nhi chính là nhu thuận như vậy!” “Đúng nha! Nha đầu nhà ta còn không bằng nàng, có được một nửa nhu thuận như nàng là tốt rồi!” Mèo Con mỉm cười không nói, cúi đầu ra sức tẩy quần áo. Cái gì gọi là khác nhau, đây chính là sự khác nhau! Nàng cùng những người này chỉ sợ vĩnh viễn không có khả năng nói chuyệ