Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322130

Bình chọn: 7.5.00/10/213 lượt.

i tiết lộ

tin tức nhất định là người trước mắt này rồi.

“Ha ha, công việc mà, phải có ngày hết bận chứ, tôi đây đến thăm cậu một chút thôi mà, sao, không hoan nghênh?

Vu Chí mỉm cười trả lời Tôn Đông Mặc, thật ra hắn cũng không chịu nổi,

ngọc phỉ thúy năm đó Trương Thiến dùng làm thế thân vốn không phải loại

đồ tầm thường, nó đã từng cứu Vu Chí một mạng, mặc dù có vẻ khó tin,

nhưng chính lúc viên đạn bắn tới, Vu Chí tận mắt thấy ngọc phỉ thúy phát ra một màu xanh nhạt, cứu hắn một mạng.

Vu Chí không biết Trương Thiến có biết bí mật của phỉ thúy hay không, cho dù cô không biết, Vu

Chí cũng không quên ân cứu mạng này, nên đối với an toàn của Trương

Thiến, Vu Chí càng thêm dụng tâm.

Bảo vệ cô nhóc này 4~5 năm rồi, cho dù nuôi cún

lâu ngày cũng có chút tình cảm, huống chi hắn đã quan sát cô nhóc này

thời gian dài như vậy.

Nhưng đừng quên Vu Chí làm nghề gì, hắc

đạo không phải là nơi dễ lăn lộn , cho dù trong lòng có chút hảo cảm với cô nhóc, nhưng cũng bù không được khát vọng với quyền lực của hắn.

Sau khi Tôn Đông Mặc trở về, hắn thu hồi tay chân bảo vệ Trương Thiến.

Nên, xuất phát từ lòng tin với Tôn Đông Mặc, Vu Chí vốn không nghĩ đến

Bạch Tuyết sẽ đắc thủ.

Nhưng trước đó, Vu Chí đã rất dứt khoát bán tin tức về Trương Thiến đi.

Thấy Trương Thiến vô tri vô giác, Vu Chí cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì, là áy náy, có lẽ vậy!

“A, từ lúc nào thì quan hệ của chúng ta quen thuộc như vậy rồi.” Tôn Đông

Mặc cười nhẹ, anh để điện thoại di động xuống không khách khí đáp.

Vu Chí chau mày: “Trò chuyện một chút không phải sẽ quen thuộc sao?”

“Vậy sao, vậy anh muốn lưu lại ăn cơm không?” Tôn Đông Mặc nhìn như chân

thành đề nghị. Thật ra hai người bọn họ đều rõ ràng Tôn Đông Mặc nói này lời này là nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Cậu làm sao?”

“Thế nào, sợ tôi hạ độc hại anh?”

“Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ đang lo lắng nếu Trương Thiến biết cậu làm

cơm cho tôi ăn, cô ấy sẽ ghen đấy.” Vu Chí cười hả hê, gương mặt tinh

xảo càng thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng trong chốc lát hắn đã

hồi hồn, có vẻ như vừa rồi hắn nói sai.

Quả nhiên, sắc mặt Tôn Đông Mặc lúc này đã đen kịt.

Nghĩ đến người hôm nay vẫn còn nằm trên giường bệnh, Vu Chí hơi quay đầu,

gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, không biết tại sao hắn lại có một xíu cảm giác chột dạ.

Hai người không nói chuyện, không khí trở nên là lạ.

“Khụ khụ.” Vu Chí ho khan một tiếng, nói tiếp: “Tôi tới thăm Trương Thiến .”

Tôn Đông Mặc cau mày.

Vu Chí khôi phục vẻ mặt nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói với Tôn Đông Mặc:

“Trận hỏa hoạn kia đã xáo trộn cả giới hắc đạo rồi, thì ra Bạch Tuyết là con gái đại ca hắc đạo, mỗi anh em chân tay đều có ý định của riêng

mình, bên ngoài chỉ tỏ vẻ nghe lời thế thôi, thật ra, phía nam có mấy

khúc xương khó gặm, nhưng bọn đó cũng không danh chính ngôn thuận quy

thuận Bạch Tuyết.”

Tôn Đông Mặc nghiêm túc

nghe Vu Chí phân tích, những điều này, có cái anh biết, có cái anh không biết, nhưng thân phận hai người bất đồng, góc độ nhìn nhận cũng khác

nhau, là người trong cuộc, lời của Vu Chí có vẻ chính xác hơn.

“Thật ra thì, vùng đất phía Nam chỉ cần nghỉ cần nghỉ ngơi mấy năm rất nhanh

sẽ khôi phục thế lực, nhưng cũng phải xem bọn tôi có đồng ý hay không.

Cho nên, Bạch Tuyết nhất định phải tới tìm cậu báo thù!” Vu Chí nở nụ

cười tàn nhẫn.

“Bạch Tuyết đến, mang một số thế lực đi, còn dư

lại… kết quả ra sao cậu cũng biết.” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tôn Đông

Mặc, Vu Chí tiếp tục nói.

Thật ra ý định của Vu Chí rất đơn giản, tin tức về Trương Thiến sớm muộn gì đều bị tiết lộ cho Bạch Tuyết,

nhưng Vu Chí đi trước người khác một bước mà thôi, huống chi, tin tức

hắn cho còn nửa thật nửa giả, không thể trì hoàn.

“Ý của anh là, hiện tại tôi nên cám ơn anh sao?”

“Không, tôi vốn cho rằng, Bạch Tuyết định bắt Trương Thiến đi, lại không nghĩ

tới cô ta lại điên cuồng như vậy.” Vu Chí nhìn Tôn Đông Mặc, sau đó

giọng điệu đáng tiếc nói.

Làm con gái đại ca hắc bang, Bạch Tuyết thực sự rất ưu tú, không nghĩ tới bây giờ lại bị một chữ ‘tình’ dồn đến ngõ cụt.

“Anh đang trách tôi?” Tôn Đông Mặc lãnh khốc hỏi.

“No no, tôi chỉ đang cảm thấy đáng tiếc, được rồi, tôi phải đi.” Nói xong,

Vu Chí đứng lên cầm một ly nước, hướng Tôn Đông Mặc mời một ly, ngửa đầu uống.

Đi tới cửa, Vu Chí dừng một chút, không nghĩ đến chuyện

ngọc phỉ thúy đó nữa, hắn không hiểu, tại sao đến bây giờ Trương Thiến

vẫn chưa tỉnh.

“Trương Thiến sẽ tỉnh lại.”

Sau khi Vu Chí đi, căn phòng vẫn còn vang vọng lời hắn.

Trong phòng khách, Tôn Đông Mặc ngồi ngay ngắn ở ghế sa lon không tiễn hắn,

nghe câu nói kia của Vu Chí, thì thầm một câu “Có lẽ…” rồi không lên

tiếng nữa.

Nếm đồ ăn tự mình nấu, Tôn Đông Mặc ngồi bên giường

Trương Thiến, theo thường lệ lau người cho cô: lau mặt, lau tay, da thịt trắng nõn hiện lên màu hồng nhàn nhạt, mềm mại, trơn mềm như da em bé,

khiến người ta muốn phạm tội. Nhưng Tôn Đông Mặc tựa như không nhìn

thấy, chỉ nhẹ nhàng lau, tựa như đang cẩn thận nâng niu một món sứ, một

bên anh vừa lau vừa liên miên nói g


Lamborghini Huracán LP 610-4 t