Snack's 1967
Cuộc Chiến Hôn Nhân

Cuộc Chiến Hôn Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324254

Bình chọn: 8.5.00/10/425 lượt.

nhanh chóng

tiến tới, giơ khăn tay muốn lau mặt cho Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh vội vã lui

lại mấy bước, xua tay nói: “Ta không sao hết!”

“Anh thì không sao, nhưng tôi có sao!” Tô Trọng Tinh bị nước bọt phun đầy

mặt, đã nổi cơn thịnh nộ, nhất thời quên cả lý trí, hung hăng đi tới,

cho tới khi áp sát Lâm Mị.

Toi rồi! Lâm Mị thầm nhủ thế rồi vội vã quay đầu, dùng tay bịt mũi, ổn định hô hấp, nhanh chóng lui về phía sau. Giữa chốn đông người thế này, nếu

nhũn người ra đó, quá bằng làm trò cười cho thiên hạ, sau này mặt mũi

nào gặp người khác.

Tô Trọng Tinh thấy Lâm Mị đỏ mặt, giơ tay áo che mặt lui về phía sau, ma

xui quỷ khiến, dĩ nhiên nhớ đến con dê con bị mình đè lên trong giấc mơ

đêm hôm kia, không tránh được việc sững người dừng bước.

“Sao muội muội lại hắt xì vào mặt biểu ca vậy?” La Minh Tú xoay người bước

ra từ sau bụi hoa, duỗi tay ra, tóm lấy cổ tay Lâm Mị, hung hăng bóp

chặt, môi vẫn nở nụ cười, “Còn không nhanh lấy khăn ra lau mặt cho biểu

ca.”

Mặc kệ thế nào, nếu có nhũn người, nhũn vào người La Minh Tú vẫn hơn. Lâm

Mị bị La Minh Tú lôi kéo, thuận thế dựa vào người La Minh Tú, nhất thời

cảm thấy hai đầu gối nhũn ra, cột sống mềm xuống, biết là làm thế cũng

không hay nhưng đành bất chấp tất cả, quay người ôm La Minh Tú, gục đầu

lên vai La Minh Tú, nũng nịu: “Trọng Tinh đại ca dọa em, em bị dọa đến

mềm nhũn hai chân. Tỷ tỷ cầm khăn lau hộ em.”

La Minh Tú bị Lâm Mị ôm như vậy, có chút ngơ ngác, thân thể cứng đờ, nhưng chỉ một lát sau lại cười ngọt ngào, “Muội muội thật nhát gan.”

Nếu La Minh Tú và Lâm Mị nhìn nhau hằn học, hoặc là túm tóc bạt tai, Tô

Trọng Tinh sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng giờ hai người lại ôm nhau,

cười thân thiết như hai chị em gái, lòng Tô Trọng Tinh dâng lên từng cơn sóng quái dị, thậm chí còn thấy lạnh sống lưng. Đến khi La Minh Tú cầm

khăn tay Lâm Mị tiến đến, hắn mới cảm thấy nước bọt trên mặt đã bị gió

thổi khô từ lúc nào, chỉ còn lại cảm giác hơi dính một chút. Hắn trầm

mặt, lui ra phía sau mấy bước nói: “Không cần!” Dứt lời thì đi về phía

mấy cây hoa mà Chu Mẫn Mẫn vẫn tôn sùng cật lực.

“Tính tình biểu ca vẫn vậy, đừng bận tâm về anh ấy, ngày mai là ổn ngay

thôi.” La Minh Tú đỡ Lâm Mị đứng thẳng, phất tay qua eo nàng, gạt luôn

túi thơm để rơi xuống đất, sau đó cúi xuống nhặt lên, cười nói: “Muội

muội thật giỏi thêu thùa, túi thơm này thật độc đáo, cho ta mượn xem một lát được không!”

Tô Trọng Tinh vừa đi xa, cột sống Lâm Mị lại cứng cáp trở lại, người cũng

không mềm nhũn nữa, nàng lặng lẽ thở ra một hơi, cười với La Minh Tú

nói: “Nếu tỷ tỷ thích túi thơm này thì cứ lấy luôn đi.”

“Muội muội thật hào phóng.” La Minh Tú tươi cười có chút ngoài dự đoán, “Nếu

chuyện khác muội muội cũng nghĩ thấu được thế thì tốt biết bao.”

Hử, ám chỉ chuyện ta không buông tha Tô Trọng Tinh, không chủ động từ hôn,

không chủ động thành toàn ước nguyện cho cô sao? Lâm Mị nhếch môi cười,

thầm than một tiếng: nếu ta thành toàn cho hai người, ai sẽ tới thành

toàn cho ta? Mắc chứng mềm xương này, nếu ta lui hôn, chính

là tự đưa chân vào cảnh giới vạn kiếp bất phục.

La Minh Tú đùa nghịch túi thơm một hồi, lại giơ trả lại: “Không tranh thứ muội muội thích, muội muội đeo lại đi!”

Lâm Mị đeo túi thơm vào eo, cảm thấy có chút buồn bã không giải thích được. Nếu có thể, nàng thật sự không muốn tổn thương La Minh Tú. Nhưng mà…

Bên kia, Mạc Song Kỳ đang ngây dại nhìn Liễu Vĩnh, Liễu Vĩnh chỉ cười một

tiếng nói: “Không phải em là cô bé nhà họ Mạc sao? Nghe anh trai em nói

mấy mẹ con lên kinh, không ngờ lại gặp em ở đây.”

“Hai người quen nhau sao?” Chu Mẫn Mẫn cười nhìn Liễu Vĩnh dò xét, “Cũng

đúng, quê Liễu đại ca là Liễu Châu, Mạc tiểu thư cũng là người Liễu

Châu, có quen biết cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.”

“Trước kia anh là đồng môn với Mạc Song Bách, thường đến Mạc gia thăm hỏi,

đương nhiên là biết cô bé nhà họ. Khi đó em ấy còn nhỏ lắm, tính hay hờn dỗi, thích chơi đùa. Mấy năm không gặp, đã thành thiếu nữ rồi.” Trước

mặt Chu Mẫn Mẫn, Liễu Vĩnh nói chuyện trước kia, khẩu khí cho thấy hắn

vẫn coi Mạc Song Kỳ là cô bé con như ngày nào.

Tim Mạc Song Kỳ như nặng trĩu xuống. Năm nay cô ấy đã mười sáu tuổi, đâu

còn là con nít? Liễu Vĩnh nói vậy là không muốn thừa nhận những lời đã

nói trước kia? Hay là, chàng muốn thoái thác, nói rằng những lời đã nói

trước kia chỉ là chuyện đùa của trẻ con, không tính? Không được, phải

tìm một cơ hội để gặp riêng, hỏi cho rõ ràng.

Từ khi tiệc chưa tàn, Chu Mẫn Mẫn đã phát hiện ra ánh nhìn mà Mạc Song Kỳ

dành cho Liễu Vĩnh, vốn đã nghi ngờ, lúc này nghe thấy Liễu Vĩnh nói

thế, mới bình tâm trở lại. Thầm nghĩ Liễu Vĩnh tài mạo thế kia, đương

nhiên không thể phải lòng Mạc Song Kỳ, là chính mình đa nghi. Nhưng có

điều, tuy Liễu Vĩnh nói muốn có mối quan hệ tốt với anh trai cô ấy, cũng thường tới Vĩnh Bình Hầu phủ, nhưng thái độ dành cho cô ấy vẫn không rõ ràng. Lúc trước cô ấy cho rằng hắn thầm thương người con gái khác, sau

đó nghe ngóng, lại biết là không có chuyện đó. Vậy rốt cuộc hắn đang

theo đuổi điều gì? Cô