
Vốn dĩ ta có mười tám đệ tử, lần trước muốn các ngươi bảo vệ ta thật ra là thử luyện các ngươi. Những người không qua thử luyện thì bị trả về. Hiện tại ta chỉ còn mình ngươi, ta không đối tốt với ngươi thì đối tốt với ai?”
“Chỉ lưu lại mình đồ nhi?”
“Cũng không hẳn thế. Bọn họ không có tư chất luyện võ, lại không cần cù, giữ lại cũng chỉ phí thời gian. Ngươi vì sư phụ mà cúc cung tận tụy, ta đương nhiên giữ ngươi lại.”
“Cái kia gọi là cúc cung tận tụy.” Liên Tống cảm thấy sợ hãi sâu sắc, nàng chỉ là làm việc thuộc về bổn phận, còn làm không tốt, khiến cho sư phụ vì nàng mà bị rắn cắn.
“Đồ nhi chớ khiêm tốn.” Kim Nhật Lãng ngắt cái mũi của nàng một chút: “Ta rất rõ ngươi là thật tâm muốn học. Hiện tại ngươi là đệ tử duy nhất mà ta truyền dạy, ngươi cũng không nên phụ nỗi khổ tâm của ta.”
“Đa tạ sư phụ ưu ái.” Liên Tống trong lòng tràn ngập cảm kích: “Chỉ cần sư phụ không chê đồ nhi ngu dốt, nguyện ý truyền thụ cho đồ nhi công phu triền miên, về sau chúng ta mỗi ngày luyện, ngày ngày luyện, đồ nhi tuyệt không kêu khổ một câu.”
“Tốt, về sau chúng ta mỗi ngày luyện, ngày ngày luyện, chỉ cần ngươi chịu đựng được, sư phụ lúc nào cũng khắc khắc cùng ngươi luyện.”
Sao nàng nghe ra sự ái muội trong này nhỉ, nhìn khóe mắt cùng đuôi lông mày của sư phụ mang theo ý xuân, chỉ có thể nói sư phụ thật giống nương, có một cỗ phong tình mà nàng không thể hiểu.
Sư phụ muốn thay quần áo, Liên Tống ra khỏi phòng.
Người ở trong lẫn ngoài cửa đều im lặng, tâm sự bất đồng. Một lát sau, người ở ngoài kéo tay áo, người trong phòng cầm lên bộ quần áo xám đã bị thay ra, cả hai đều đưa lên mũi thưởng thức hơi thở mà người kia lưu lại. Gặp nhau đã khó (tam)
Liên Tống ngồi trên cái ghế nhỏ dưới tàng cây mai. Nàng vừa ngồi xuống, cái lưng ghế vừa vặn ôm lấy thân thể nàng, nàng thật hoài nghi cái ghế này là của sư phụ sao, hay là sư phụ đã dùng lúc thiếu niên? Cũng giống như cái áo choàng nàng đang mặc.
Khi Kim Nhật Lãng ra khỏi cửa, hắn có vẻ đã rất vội vàng, búi tóc cùng vạt áo có chút suy sụp, thoáng nhìn Liên Tống, nàng đã thông minh ngồi thẳng để hai tay trên gối, làm một nữ đệ tử đoan chính.
“Ngồi ở bên ngoài, không lạnh sao?” Hắn thong thả đến trước mặt nàng.
Liên Tống cung kinh đứng lên nói: “Cùng sư phụ luyện triền miên công, một chút cũng không lạnh.” Vì sao sư phụ lại quan tâm nàng có lạnh hay không như vậy? Vạn nhất nàng nói lạnh, có phải sư phụ sẽ đem nàng…Ô nóng? Ai nha, nương nói, làm nữ nhân phải tĩnh tâm, không quan tâm hơn thua, nàng phải thản nhiên nhận hảo ý của sư phụ mới được.
Sắc mặt Liên Tống chuyển hồng, hồng chuyển trắng, Kim Nhật Lãng nhìn thấy rất thú vị. Nha đầu kia khi căng thẳng cũng thật đáng yêu.
“Ôi chao? Sư phụ, búi tóc của người lỏng rồi.”
“Thật không?” Kim Nhật Lãng tháo mão, vết thương trên tay hắn còn chưa tốt, khi tháo mão cũng phải cố gắng hết sức.
“Đồ nhi giúp người chải đầu.” Liên Tống xung phong nhận việc. Ở nhà, nàng yêu thích nhất là giúp mẫu thân vấn tóc.
Đứng ở ghế trên, Liên Tống cao hơn một chút so với sư phu, nàng dùng ngón tay thon gầy đem tóc sư phụ nắm trong tay, tóc sư phụ thật trơn nhẵn và mềm mại, không dễ gì buộc chặt.
Chờ đến khi nàng kết thúc, hai đóa hoa mai đột nhiên rơi xuống đỉnh đầu nàng.
Kim Nhật Lãng xoay người lại, ngẩng mặt, từ đôi mắt hắn hiện lên hình ảnh đóa hoa mai rơi xuống cùng với nụ cười trong sáng của nữ tử.
Đây là lần đầu tiên Liên Tống có thể nhìn xuống sư phụ, bình thường nàng không ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn. Mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, sư phụ đều thật dễ nhìn a.
Kim Nhật Lãng vì nàng lấy đóa hoa xuống, tay nâng lên rồi chậm rãi hạ xuống, dừng ở bên hông nàng, hơi thu tay lại, bế nàng xuống dưới.
“Dám nhìn xuống sư phụ, phạt ngươi ngày mai luyện công thêm hai canh giờ.” Hắn làm bộ hờn giận, nhéo mặt nàng, sợ nhéo quá mạnh, ngón tay chỉ dùng lực rất nhẹ nhàng.
Liên Tống muốn tránh tay hắn, nhẫn nhịn lại, nàng tự trách mình quá mức câu nệ. Nhiều người thì cũng có nhiều loại tốt, sư phụ tốt thế này là không câu nệ lễ tiết, giống cha và con gái, càng giống mẹ con hơn, nàng nên sảng khoái mà nhận mới đúng.
Nhìn theo sư phụ rời đi, Liên Tống cũng không tính nhàn rỗi, bằng trí nhớ nàng thử đùa mấy chiêu kiếm pháp đã nhìn được của Đinh Chiết Nhu, đan điền nóng lên, tay chân tràn đầy chân khí, kiếm pháp nàng chưa bao giờ học qua nhưng lại đánh ra thuận lợi như vậy.
Kiếm khí phát ra chỗ nào, hoa mai rơi đầy đất.
Kim Nhật Lãng nghe tiếng múa kiếm càng ngày càng xa, trong đầu nhớ lại những ngày đầu.
Khi hắn lên núi thì nhỏ hơn Liên Tống trước kia hai tuổi.
Phụ thân của hắn mãi đến sáu mươi mới có con trai nên sủng ái tột đỉnh. Phụ thân làm tướng quốc, từ nhỏ hắn đã cẩm y ngọc thực không biết khó khăn là gì, có lẽ vì cái gì cũng có, nên hắn không muốn tranh đoạt, tính tình tự tại, gặp người liền cười. Nhưng mà triều đình nổi cơn phong ba, thời thế thay đổi bất ngờ, phụ thân từ quan nhất phẩm bị hạ xuống thành thứ dân. Trên đường về quê mẫu thân buồn bực mà chết, còn phụ thân sau đó cũng bệnh nặng. Hắn gánh trách nhiệm, dẫn theo