Teya Salat
Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323112

Bình chọn: 10.00/10/311 lượt.

n mong chờ gì ở hắn nữa, nàng chỉ có nữ nhi của mình. Sau

khi nàng chết rồi, hắn có nể tình mà đối xử tốt với nữ nhi không? Nữ nhi của nàng có thể sống ở Dạ gia không? Hay… từ giờ, nàng sẽ dạy nữ nhi

của mình cách sinh tồn bên ngoài.



- Đông Tuyết, con có muốn rời khỏi đây không?

- Tại sao Đông Tuyết phải rời khỏi nhà của mình?

- Bởi vì… nơi này không phải…

- Mẫu thân?

- Đông Tuyết, sau này con muốn làm gì?

- Con muốn sống cùng mẫu thân mãi mãi.

- Muốn sống cùng mẫu thân con phải có tiền để nuôi mẫu thân, con làm gì để có tiền?

- Con có thể buôn bán nha.

- Ha ha… quả nhiên là huyết thống.

- Mẫu thân?

- Đông Tuyết, trước giờ mẫu thân chỉ toàn bắt con phải học những thứ con không muốn, con có trách mẫu thân không?

- Đương nhiên là không rồi. Con biết người chỉ muốn tốt cho con mà…

- Vậy… nếu như được chọn, con muốn học cái gì?

- Con muốn…

- Tại sao không nói nữa?

- Con sợ người giận. Con nghe mọi người nói mẫu thân múa rất đẹp, con muốn học múa với mẫu thân.

- Đông Tuyết. Mẫu thân múa cho con xem nhé!

Nguyệt Vô Ưu bắt đầu cất bước, vốn dĩ, nàng đi còn không nổi chẳng hiểu sao

bây giờ lại có sức mà múa, cứ như nàng đang thiêu đốt sinh mệnh của mình trong điệu múa ấy. Nàng đang mặc y phục bằng vải bố, tóc búi như người

nông phụ, vốn chẳng hề xinh đẹp nhưng Dạ Đông Tuyết bị cuốn hút vào từng bước đi, chuyển động của nàng.

Không biết từ lúc nào, hai mắt Dạ Đông Tuyết nhạt nhòa, ướt đẫm nước.

Không nhạc, không kèn, người múa cũng không mặc y phục hoa mỹ nhưng dưới vầng trăng này, nàng là độc nhất, xinh đẹp nhất.

- Đông Tuyết, điệu múa này con chỉ múa cho người quan trọng của con, đừng vì người thứ hai.

Hôm đó, Dạ Đông Tuyết lại lén ra ngoài. Đang chăm chú hái rau và thảo dược, Dạ Đông Tuyết bị một tiếng nói làm giật mình.

- Lại gặp nhau rồi!

Nhìn thấy Tang Ly, Dạ Đông Tuyết nhớ tới mấy ngày nay lúc nào cũng bị hắn

trêu chọc làm nàng liền như con mèo dựng ngược lông lên, hăm hăm trừng

hắn. Thấy Dạ Đông Tuyết cư xử với mình như vậy, Tang Ly thật không buồn, thật sự không buồn cười đâu. Tang Ly cười lên ha hả làm Dạ Đông Tuyết

càng tức tối, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục công việc của mình.

- Này muội muội, đang làm gì vậy?

Tang Ly nhìn Dạ Đông Tuyết tò mò hỏi. Dạ Đông Tuyết vẫn chú tâm chui vào lùm cây sắp đặt gì đó, xong mới ló đầu ra nói:

- Mẫu thân của ta không khỏe. Ta muốn bẫy vài con thú nấu cho người ăn.

Tang Ly mở to mắt nhìn nàng, như không thể tin được. Hắn lại hỏi:

- Trong nhà chỉ có hai người thôi sao?

Dạ Đông Tuyết còn bực bội nhưng vẫn nói thật:

- Còn có phụ thân ta và những tỷ muội khác. Nhưng chúng ta không ở cùng.

- À.

Tang Ly hô lên một tiếng xem như đã hiểu. Chuyện tam thê tứ thiếp này hắn

nhìn đã quen, đoán rằng đó chí ít cũng là một nhà giàu có đi, hẵn là mẫu thân nàng không được sủng ái nên cuộc sống mới khó khăn như vậy.

Tang Ly cười cười nói:

- Cái bẫy này đến chừng nào mới bắt được thú chứ, để ta đi bắt cho nàng vài con.

Dạ Đông Tuyết chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Tang Ly vụt biến mất, Dạ Đông Tuyết há to mồm bất ngờ. Đây… chính là khinh công trong truyền thuyết

sao?

Một thoáng sau, Tang Ly đã quay lại, trên tay còn cầm hai con thỏ còn sống. Hắn đưa hết cho Dạ Đông Tuyết.

- Cầm lấy!

Dạ Đông Tuyết cuối cùng cũng hoàn hồn, nàng xua tay nói:

- Không được! Ta không lấy được…

- Tại sao?

- Mẫu thân đã dạy không thể tùy tiện nhận đồ của người khác được…

- Ta không phải là người khác!

- Không được…

- Muội muội à, nàng nhớ mấy hôm trước nàng đã cho ta bánh bao không?

- Đó là cần phải giúp người thôi. Mẫu thân đã dạy thế mà. Hơn nữa con thỏ này vẫn quý hơn so với cái bánh bao đó.

- Nhờ có cái bánh bao đó mà Tang Ly ta mới giữ mạng được. Mạng sống của

Tang Ly ta đương nhiên quý giá hơn so với mấy con thỏ này rồi. Nếu nàng

không lấy, ta sẽ trở mặt thật đấy. Không phải mẫu thân nàng đang cần nó

sao?

Dạ Đông Tuyết cuối cùng đành khó xử nhận lấy hai con thỏ.

- Đông Tuyết nhận rồi. Đừng giận Đông Tuyết nha.

- Ta sẽ đáp ứng với nàng một yêu cầu.

- Đông Tuyết không cần gì cả. Thế này là đủ rồi…

- Đừng vội nói. Không phải ai cũng nhận được lời hứa của Tang Ly ta đâu.

Dạ Đông Tuyết thật sự chịu thua, Tang Ly này quả là làm nàng tức đến chết

mà. Nói mềm không chịu, nói cứng không nghe, cứ bắt người khác phải làm

theo ý của hắn.

Dạ Đông Tuyết dùng dằng bỏ đi. Tang Ly nhìn theo bóng Dạ Đông Tuyết khẽ cười.

- Nàng có muốn ta xem bệnh cho mẫu thân nàng không?

Dạ Đông Tuyết giật mình, quay đầu lại nhìn. Khó tin nói:

- Ngươi… biết xem bệnh sao? Thật sự là đại phu ư?

Tang Ly chưng ra bộ mặt đắc ý. Dạ Đông Tuyết nghe thấy Tang Ly nói có thể

xem bệnh liền vui quên trời đất, bỏ qua chuyện nãy giờ hắn trêu chọc

mình, nhào tới lôi kéo tay Tang Ly.

- Thật tốt quá! Ngươi đi cùng ta về đi! Mẫu thân mấy ngày nay thật mệt…

Tang Ly sau một phen làm khó dễ cũng theo Dạ Đông Tuyết về nhà. Cả hai đi

qua lối mòn nhỏ để vào Dạ gia rồi lén lén lút lút lẻn tới Vô Ưu viện.

Tới đây, Tang Ly mới giật mình, hóa ra Dạ Đông Tuyết là tiểu thư Dạ gia, đệ nhất