
ng Tuyết nhưng vẫn không
bác bỏ thân phận tam tiểu thư của nàng. Liệu… có khi nào Dạ Đông Tuyết
vì giữ lấy thân phận tam tiểu thư của mình mà bỏ qua chuyện cũ, chỉ cầu
phú quý?
Tam Nương càng nghĩ càng thêm lo lắng, nếu đúng như vậy, thì bà đã tự đưa mình vào hang cọp…
Nhưng Tam Nương lại không ngờ rằng sau khi bà rời khỏi Dạ gia, đã có nhiều thứ đã thay đổi.
Dạ Đông Tuyết mãi mới ngước mặt lên nhìn Tam Nương. Tam Nương bây giờ phần nào hiểu được vì sao bà lại có cảm giác e ngại Dạ Đông Tuyết. Một cô
nương năm nay mới mười lăm tuổi mà lại có sự bình tĩnh đến cùng cực,
giống như đã trải qua mọi tang thương, ánh mắt của nàng bình lặng đến
mức như không còn chuyện gì trên thế gian này có thể tổn thương được
nàng. Cảm giác thần bí và âm trầm mức mức làm người khác phải sợ hãi…
- Ta sẽ thu xếp cho hai người một nơi an toàn.
Tam Nương vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của mình nên không nghe thấy lời của Dạ Đông Tuyết nói.
- Tam tiểu thư…
- Sẽ không ai có thể tìm ra hai người. Hãy an tâm ở đó sinh sống.
Tam Nương lúc này mới bừng tỉnh. Xúc động gọi:
- …tiểu thư…
Dạ Đông Tuyết xoay người biểu thị không muốn nói tiếp nữa. Tam Nương hai
mắt rưng rưng nước dập đầu lạy tạ. Xong rồi, bà mới đứng dậy ra ngoài,
Tứ Cẩu đã chờ bà lâu rồi chắc hắn đang rất lo lắng.
- Tiểu thư, tạm biệt!
Khi Tam Nương sắp khép cửa lại, Dạ Đông Tuyết mới nhẹ nói:
- Tam Nương, đa tạ.
Dù rất nhỏ, nhưng Tam Nương vẫn nghe được, nước mắt bà lại trào ra. Chỉ
là, bà không rõ lắm, Dạ Đông Tuyết đa tạ bà vì chuyện gì? Vì câu chuyện
bà kể hôm nay hay vì… đa tạ vì bà đã đồng cảm với mẫu thân nàng?
Điều đó, cũng không còn quan trọng nữa.
…
Tam Nương và Tứ Cẩu rời đi rồi, Tang Ly mới xuất hiện. Trên người hắn đang
mặc hắc y. Rõ ràng chính là kẻ vừa rồi đã đuổi giết Tam Nương và Tứ Cẩu!
- Ngươi không sao?
Tang Ly tự hiểu Dạ Đông Tuyết là đang quan tâm hỏi han hắn, nhưng những câu
nói cụt ngủn của nàng thật làm người khác cảm thấy bi ai.
- Ta không sao. Chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Dạ Đông Tuyết gật đầu, Tang Ly là truyền nhân của thần y mà, có vết thương nào có thể làm khó dễ được hắn, biết vậy nhưng Dạ Đông Tuyết vẫn mở
miệng hỏi. Dù sao, Tang Ly vì thực hiện kế hoạch của nàng nên mới bị
thương.
Dạ Đông Tuyết biết Tam Nương không phải là người dễ thu
phục, bà ta là người cẩn trọng và bo bo giữ mình, nếu không bị dồn đến
đường cùng, bà ta sẽ không hé miệng nói nửa câu. Bởi vậy, Dạ Đông Tuyết
mới lợi dụng điểm yếu của Tam Nương và nỗi lo sợ bị kẻ chủ mưu phía sau
thủ tiêu. Đến đường cùng, Tam nương không còn cách nào khác phải đến nhờ đến sự giúp đỡ của Dạ Đông Tuyết. Chỉ có như vậy mới khiến bà ta cam
tâm tình nguyện nói ra tất cả mọi chuyện lúc xưa…
- Nàng không giữ bà ta lại để minh oan cho mẫu thân nàng sao?
Nghe Tang Ly hỏi như thế Dạ Đông Tuyết nhướng mày nhìn hắn.
- Người cần sao?
Dạ Đông Tuyết tiếp tục nói:
- Ta chợt hiểu ra: điều duy nhất người muốn chỉ là sự tin tưởng của Dạ Minh Thành.
Vì vậy, cho đến lúc mẫu thân mất, người vẫn không một lần nhắc đến chuyện cũ. Bởi vì, lòng của nàng đã chết. - Người đứng phía sau là Liễu thị thật sao?
Tang Ly bắt chuyện, nghe giọng thì nghiêm trọng nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như không.
Dạ Đông Tuyết suy ngẫm một lúc mới lên tiếng đáp lời:
- Yến Hồng theo như ta biết chỉ là một nô tì bậc trung bên Thu Lương viện.
Đáy mắt Tang Ly lóe sáng:
- Nàng nghi ngờ Yến Hồng không phải là người của Liễu thị?
Dạ Đông Tuyết không đáp. Tang Ly lại ỡm ờ nói tiếp:
- Nếu thật không phải là Liễu thị làm ra thì trong Dạ gia chỉ còn lại một người khả nghi… Trần thị.
Dạ Đông Tuyết ngẫm nghĩ một lúc vẫn không hiểu được.
- Ta đã từng gặp Trần thị vài lần. Dù không thân cận nhưng ta vẫn có cảm giác đó là một người hiền hậu… ta thật sự không hiểu.
Dạ Đông Tuyết lắc đầu thở dài.
Tang Ly lại đưa tay xoắn lấy tóc của Dạ Đông Tuyết, dịu dàng cười, sủng nịch nói:
- Cho dù nàng có thông minh đến mấy, đối với việc đấu đá giữa các nữ nhân nàng cũng không tinh tường. Để có thể sinh tồn trong một gia tộc lớn,
có mấy ai là kẻ vô tội? Những kẻ đơn thuần thật sự nếu không phải có
người toàn tâm bảo bọc thì chính là kẻ ngốc.
Dạ Đông Tuyết nhíu mày nhìn Tang Ly, trầm giọng xuống:
- Ngươi đang ám chỉ ta?
Tang Ly nằm dài lên bàn nở một nụ cười thật tươi với Dạ Đông Tuyết.
- Ta có nói thế sao.
Dạ Đông Tuyết hừ lạnh, không thèm so đo với Tang Ly nữa.
Tang Ly cũng khôi phục bộ dáng nghiêm túc, hỏi:
- Tiếp theo nàng muốn làm gì?
Dạ Đông Tuyết giơ cao khóe miệng, thản nhiên nói:
- Không phải Thu Lương viện sao. Vậy ra tay từ đó đi! Dù cho Liễu thị
không phải kẻ chủ mưu thì bà ta cũng không thoát được liên qua.
Thấy Dạ Đông Tuyết đã lấy lại tinh thần chiến đấu, Tang Ly liền an tâm.
…
Ngày hôm đó, khi Dạ Minh Thành đến Thu Lương viện nghỉ ngơi thì phát hiện ra chiếc hài nam nhân dưới góc giường. Nhìn thấy chiếc hài đó, Liễu thị
không những không chột dạ mà lại còn nổi cơn tam bành. Liễu thị liền
giật lấy chiếc hài đó xông xông đi về An Tường viện.
An Tường
viện nằm ở phía đ