
ến về là do lệnh của phụ mẫu, hoàn toàn không có yêu thương nên Dạ Minh Thành
luôn hờ hửng với nàng ta. Nay thấy Trần thị hành sự mọi điều ngăn nấp ổn thỏa, lại không giở tính ghen tuông thì Dạ Minh Thành lấy làm vừa ý,
bắt đầu để ý và siêng đến An Tường viện của Trần thị hơn.
Từ đó,
Trần thị cưới về nhiều năm không có con, lần lượt sinh ra hai nhi nữ.
Trong khi đó, Nguyệt Vô Ưu lại hoàn toàn không có tin tức. Vì nỗi lo
muốn có con trai nối dòng, thế nên Dạ Minh Thành lại tiếp tục rước Liễu
Như Thủy về làm tam phu nhân. Tính ra, Dạ Minh Thành chỉ có một thê, hai thiếp, không thể gọi là nhiều so với những người khác. Hắn cũng đối xử
công bằng với các thê thiếp của mình, không để ai bị thiệt thòi. Nhưng
có thể dễ dàng nhận ra, trong ba người ấy, Dạ Minh Thành vẫn để tâm đến
Nguyệt Vô Ưu nhiều nhất.
Cuối cùng, Vô Ưu viện cũng truyền ra tin mừng. Khi Dạ Minh Thành trở về sau ba tháng buôn bán bên ngoài thì bụng của Nguyệt Vô Ưu cũng đã nổi rõ. Dạ Minh Thành vô cùng vui mừng, tổ
chức tiệc mừng và ban thưởng cho các nô bộc trong phủ. Đó là những ngày
vô cùng vui vẻ, náo thiệt của Dạ gia. Ai nấy đều cầu phúc cho thai nhi
trong bụng của nhị phu nhân…
Cho đến một ngày, mọi thứ sụp đỗ…
Dạ Minh Thành phát hiện có một chiếc hài nam nhân khác dưới gầm giường của Nguyệt Vô Ưu. Dạ Minh Thành điên tiết gặng hỏi nhưng Nguyệt Vô Ưu đều
phủ nhận không biết chiếc hài đó…
Liễu Như Thủy nhân cơ hội đó, đổ dầu vào lửa.
“Nhị tỷ à… dù tướng công thường xuyên phải ra ngoài làm ăn. Nhưng đó cũng là vì gia đình này, sao tỷ lại có thể sau lưng tướng công làm chuyện bại
hoại như thế…”
“Thảo nào… cứ có cảm giác thời gian không đúng lắm…”
Trần thị luôn im lặng cũng phải lên tiếng hòa giải:
“Tam muội, mọi chuyện đúng sai là do tướng công quyết định. Muội không cần lo nhiều như vậy…”
Nhưng rồi… tất cả chứng cớ để chỉ rằng Nguyệt Vô Ưu đã thông đồng với nam nhân khác.
Dạ Minh Thành dùng mọi biện pháp từ mềm mỏng đến cứng rắn để thuyết phục Nguyệt Vô Ưu bỏ bào thai.
“Ưu Nhi, chỉ cần nàng chịu uống chén thuốc này, ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra…”
“Chúng ta có thể có thêm những đứa nhỏ khác…”
“Nếu nàng nhất quyết không chịu bỏ nó, thì giữa ta và nàng ân đoạn nghĩa tuyệt!”
“Nàng… thật sự coi trọng gã đó hơn ta?”
Cuối cùng, Nguyệt Vô Ưu chỉ bi thương nói:
“Chàng không tin ta… ta cũng không còn gì để nói nữa.”
Từ lúc đấy, Nguyệt Vô Ưu bị cấm cửa, không được rời khỏi Vô Ưu viện, nàng
cũng chẳng muốn gặp ai nữa. Vô Ưu viện trở thành cấm địa của Dạ gia, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Còn Dạ Minh Thành không bước chân tới Vô Ưu viện lần nào nữa…
…
Trở lại hiện tại, Tam Nương cũng đã dừng lại câu chuyện cũ.
Dạ Đông Tuyết trong lòng lạnh lẽo nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản cứ như mọi chuyện không can hệ với nàng.
- Tam tiểu thư…
Tam Nương thấy Dạ Đông Tuyết mãi không phản ứng mới lên tiếng gọi.
Dạ Đông Tuyết khẽ cười nói:
- Ta vẫn chưa biết bà liên quan gì trong đó mà lại có người muốn thủ tiêu bà.
Tam Nương liền cuống cuồng đáp:
- Vào năm đó, nô tì may mắn không bị đào thải, luôn an phận sống qua
ngày. Nhưng mười năm trước, nô tì lại không nhẫn được mà lên tiếng mắng
những nô bộc mới vào phủ khi họ bàn luận về nhị phu nhân. Sau đó, nô tì
phát hiện xung quanh mình biến hóa kỳ lạ, lại nhớ đến những người trước
kia không chết cũng biến mất nên nô tì mới bỏ trốn…
- Vậy ư…
Thấy Dạ Đông Tuyết không tin mình, Tam Nương liền hấp tấp nói nguyên do:
- Bởi vì nô tì đã phát hiện một chuyện. Chính là Lưu bà, bà ta thường lén lút gặp riêng với Yến Hồng, nô tì bên Thu Lương viện.
Lưu bà? Chính là bà vú thân cận của mẫu thân Dạ Đông Tuyết. Còn Thu Lương viện là viện của tam phu nhân Liễu Như Thủy.
- Thế thì sao?
Không ngờ được Dạ Đông Tuyết vẫn chưa hiểu được ẩn tình trong đó. Tam Nương liền giải thích:
- Trước đó, dù ba vị phu nhân chưa từng xích mích với nhau, nhưng ai cũng ngầm hiểu sự bằng mặt chẳng bằng lòng phía sau, nên hạ nhân giữa ba
viện tuyệt đối không có chuyện qua lại thân thiết. Mà hai người đó lại
thần thần bí bí như vậy tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì. Nô
tì còn nghi ngờ…
Nói đến đây, Tam Nương ngập ngừng. Dạ Đông Tuyết im lặng lắng nghe.
- … nỗi oan của nhị phu nhân đều là do những người đó bày ra.
Nghe đến đây, tay đang cầm ly trà của Dạ Đông Tuyết liền siết lại, nước trà
trong chén bị rung chuyển, may mắn vẫn chưa trào ra ngoài.
- Ngươi… vì sao lại nghĩ nàng bị oan?
Tam Nương nghe Dạ Đông Tuyết hỏi thì thành thật trả lời:
- Tam Nương có vài lần gặp được nhị phu nhân, đó là người có tâm địa
lương thiện, nàng giúp đỡ rất nhiều người, tuyệt đối không phải loại
người có thể làm ra chuyện vụng trộm đó. Hơn nữa, hơn nữa, công việc của Tam Nương chính là quét dọn bên ngoài Vô Ưu viện, nếu có người lạ mặt
nào vào đó, Tam Nương nhất định sẽ biết…
Dạ Đông Tuyết trầm mặc không nói.
Tam Nương sốt ruột nhìn Dạ Đông Tuyết. Lúc này, mới giật mình nhớ ra: trước lúc bà rời khỏi Dạ gia, bà cũng có biết tình cảnh của Dạ Đông Tuyết. Dù rằng Dạ Minh Thành không ngó ngàng đến Dạ Đô