
m thấy thú vị, có
điều tình yêu từ cái nhìn đầu tiên thì chỉ có thể xuất hiện một lần duy
nhất trong đời, lâu dần cô thấy mai mối là tránh xa còn không kịp.
Công ty vừa tan tầm, Khinh Văn liền trông thấy một người phụ nữ đã ba
lần nói muốn mai mối cho cô đang tiến về phía mình, cô vội vàng thu dọn
đồ đạc và lỉnh đi, vội đến mức không kịp quàng khăn, đúng lúc chiếc điện thoại reo lên, cô nhanh chóng bắt điện thoại, vừa nghe vừa lao đến cửa
thang máy, kịp tránh khỏi một kiếp nạn.
-“Có voi Châu Phi đang đuổi theo em à? Sao lại thở hổn hển thế?”. Trong
điện thoại vang lên giọng nói trêu chọc tinh nghịch và hấp dẫn như xưa.
Khinh Văn đã đứng vững trong thang máy, “Anh vừa cứu em khỏi một bàn
thua trông thấy đấy, đã tạo cơ hội để em thoát khỏi bàn tay ma quỷ của
bà mối trong công ty bon em!”.
Giọng cười khẽ từ phía bên kia truyền tới: “Phụ nữ ngày nay đều yêu thích công việc này thì phải?”.
-“Nghe anh nói như vậy, hình như cũng gặp phải sự phiền nhiễu giống em?”.
-“Cũng tương tự như vậy!”. Phía bên kia im lặng một lúc, “Anh đã giúp em một việc lớn như vậy, em cũng nên thể hiện chút đi chứ nhỉ?”.
-“Gì cơ?”. Khinh Văn ngẩn ra một lúc liền bật cười nói: “Phải thể hiện
như thế nào nhỉ? Đợi khi nào anh rảnh, em sẽ mời một bữa nhé!”.
Anh ta nói: “Tốt qúa, anh đang rảnh!”.
-“Hả?”. Khinh Văn khẽ ngẩn người, đến khi tiếng “Ding, ding” của thang
máy vang lên, cửa bật mở, một dáng người cao lớn đang đứng trước thang
máy, anh quay người lại,mỉm cười: “Vừa may, anh vừa hoàn thành công việc ở bên này, tiện đường ghé qua thăm em!”.
Người giữ liên hệ duy nhất với cô ở thành phố G là Thang Bồng, anh đã
thực hiện được ước mơ thời niên thiếu, hiện anh là một phiên dịch viên
cao cấp và nổi tiếng ở thành phố G. Nói thế nào thì cũng từng là bạn
cùng trường đại học, tuy quan hệ của hai người không đến mức quá thân
thiết, nhưng có thể dùng câu nói của Thang Bồng để lý giải: “Chí ít
chúng ta đã cùng đi xem mặt trời mọc mà!”. Khinh Văn vẫn còn nhớ, khi
mới bắt đầu liên lạc với anh, cô vẫn hơi bối rối, nguyên nhân chính là
vì lời Tô Nghệ đã từng nói vào kỳ nghỉ đông trong năm thứ ba. Cũng may
Thang Bồng là một người rất biết cách dẫn dắt không khí, hài hước trêu
đùa, những khi không có đề tài gì để nói, anh lại ngẫu nhiên nghĩ ra một chủ đề mới.
Sau này, hai người đã dần dần trở nên thân thiết hơn, nhưng vẫn ở mức
bình thường. Thang Bồng là người dịu dàng, quan tâm đến phái nữ, thỉnh
thoảng cũng có chút nghịch ngợm, người con trai như vậy có sức hút đặc
biệt, hơn nữa, cái mác phiên dịch viên cao cấp của anh ta dù đi đâu thì
theo như cách nói của Tô Nghệ là: “Người tuổi trẻ tài cao tiền đồ rộng
mở, còn về nhân phẩm mình có thể đảm bảo với cậu, nếu bỏ lỡ thì sẽ chẳng có người thứ hai đâu nhé!”.
Cũng có lúc Khinh Văn từng nghĩ, nếu như nói một cách miễn cưỡng rằng
muốn tìm một người để thay thế ví trí người đó thì anh chính là sự lựa
chọn tốt nhất, hơn nữa chính cô cũng đang cố gắng để dần dần tiếp nhận.
Gần công ty có một quán ăn Pháp, cô không thích phong cách ở đây lắm,
không gian quá lãng mạn làm cô không biết xử sự thế nào mới phải. Hơn
nữa, nhà hàng cao cấp như thế này rất đắt, còn tiền của cô thì…
-“Làm gì mà chau mày ủ dột như vậy? Đang xót tiền đó hả?”. Định thần trở lại, Thang Bồng đã ngồi ở trước mặt cô, cởi áo khoác đen ở ngoài ra,
anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo nhẹ nhàng rủ xuống, dáng vẻ thật ung dung.
-“Đúng đấy, em cũng chỉ là kẻ dân đen, không giống cán bộ cao cấp các
anh, lương của một năm cũng đủ để cho bọn em sống nửa đời”.
Anh bật cười: “Nói như thể tiền của anh là tiền tham ô không bằng. Tối
mai em có rảnh không? Cùng anh đi dự dạ tiệc nhé! Nói thật, anh không hy vọng là em lại viện lý do nào đó để từ chối, nếu như thế anh cũng không biết mình còn có đủ dũng khí để đưa ra những lời mời tương tự như thế
nữa không?”.
Không nhớ rõ đây là lời mời thứ bao nhiêu của anh, dạ tiệc – trường hợp
này nếu đi cùng bạn khác giới, thì đó sẽ là mối quan hệ tương đối thân
mật. Người làm công việc như anh, thường xuất hiện trong những trường
hợp như thế này cũng là điều rất bình thường, mỗi lần anh đều ngỏ lời
mời Khinh Văn nhưng đều bị cô viện một lý do nào đó để từ chối, nhưng
lần này, cô lại đổi ý, mấy năm nay, cô đã quá tệ bạc với bản thân mình,
thỉnh thoảng cũng nên mở lòng, cho người khác một cơ hội và cũng là tạo
cơ hội cho chính bản thân.
-“Vâng!”. Cô gật đầu, mỉm cười.
Đôi mắt Thang Bồng trở nên sáng lấp lánh, ẩn chứa cả sự ngạc nhiên: “Anh vốn cho rằng em sẽ lại từ chối, thật khốn khổ cho trái tim nhỏ bé của
anh!”.
-“Anh đã bao giờ nghĩ rằng, thực ra em thực sự không hoàn mỹ như tưởng
tượng của anh?”. Cô không biết tại sao anh không chịu từ bỏ mình.
-“Không có người nào hoàn hảo cả, mỗi người đều có những khiếm khuyết
của riêng mình, giống như anh đây, có cả đống khuyết điểm, anh chưa bao
giờ cho rằng em là người hoàn mỹ!”.
-“Thế thì tại sao…”.
-“Ai bảo tự anh đưa chân mình vào bẫy trước?”.
Khinh Văn quay đầu, ngoài trời vẫn còn mưa, những hạt mưa hắt l