
của nàng chịu bị tra tấn, một ngày gầy đi một ngày, một ngày sánh
bằng một ngày chết lặng.
Nhìn theo thân ảnh trưởng thành kia đi xa, Phó Vũ Tiêm
lệ rơi đầy mặt, cô chưa bao giờ biết, hóa ra chỉ cần hắn nguyện ý, cũng có thể
dịu dàng, có thể quấn quýt si mê, có thể oán khí, có thể khẩn trương, có thể
cất tiếng cười to.
Chẳng qua, một mình chỉ vì cô tiểu nữ sinh trước mặt,
hắn mới có thể nguyện ý nhiều như vậy.
Ánh nắng chiếu sáng ngời mấy khung cửa sổ trong phòng
bệnh hạng nhất, trên bàn cây mã đề nộ phóng, gió nhẹ nhẹ làm bay bay rèm cửa
màu xanh da trời, ánh mặt trời giống như một thứ kim loại phát sáng chói chang
nhất.
Trên giường bệnh, nam tử thanh tú nửa người dựa vào
chiếc gối trắng tinh, tay phải lật mở xem văn kiện kế hoạch do thư ký đưa đến,
trên tai cầm ống nghe điện thoại nói chuyện.
“Cô ấy hôm nay ăn cơm thế nào? Khẩu vị được không?”
“Đừng cho cô ấy biết, tôi rất nhanh có thể xuất viện.”
“Nhớ kỹ ba bữa nhất định phải tham khảo chế độ dinh
dưỡng của thầy chuyên môn điều phối dinh dưỡng, cô ấy thời gian trước nôn nghén
quá lợi hại......”
Tập đoàn “Cây sồi” thư ký phòng tổng giám đốc cùng hai
gã chủ quản cấp cao tập trung tin h thần , nghe tổng tài tiên sinh lấy ngữ khí
so với khi công tác bình thường trịnh trọng hơn qua điện thoại giao phó.
Không cần phải nói, có thể làm cho Quan tiên sinh khẩn
trương như vậy, chỉ có ở trong nhà chờ ngày sinh, bụng lớn phệ nệ vị hôn thê.
Ngẫu nhiên sẽ vị hôn thê của tổng giám đốc rồi, nghe
mọi người nói cô ấy vẫn còn là sinh viên trong trường đại học, hai người đính
hôn đã được nhiều năm.
Khuôn mặt trái xoan nho nhỏ ngũ quan tinh tế, trong
veo như nước lại mang bộ dáng trẻ con thật là đáng yêu, thường xuyên nở nụ cười
khuôn mặt nở rộ, đối đãi với mọi người cũng cực kỳ có lễ phép, còn có hơi chút
chu đáo mà mọi người cũng có thể nhìn ra, xuất sắc cùng bình tĩnh, sự nghiêm
túc của tổng giám đốc khi đang để ý đến vị hôn thê của mình, trong mắt nổi lên
sự tươi cười phát ra từ đáy lòng cùng tình yêu.
Rõ ràng không nhiều hành động mờ ám, rõ ràng có chút
hiềm nghi là trâu già thích gặm cỏ non, rõ ràng thỉnh thoảng còn có thể nghe
được tổng giám đốc thấp giọng răn dạy vị hôn thê không được như thế này, không
được thế kia, nhưng trong giọng nói kia chứa đựng sự dịu dàng, có thể nói tất
cả sẽ vì một người con gái mà biến thành dòng nước, hoà thành mật ngọt.
Ở trong “Cây sồi” quả thực khó thấy được hoàn toàn một
cảnh tượng, thế cho nên trong phòng trà nước thường thường nghe kiểu nói chuyện
như thế này: “Không nghĩ tới tổng giám đốc có thể dịu dàng như vậy nha, lần
trước lúc tôi đã quên các quy tắc chi trong nghề khi tham gia hội nghị khẩn
cấp, tuy rằng tổng giám đốc chưa nói cái, nhưng chính tôi cảm giác như mình
nhanh chóng bị dọa chết.”
“Đúng vậy, nhăc đến tôi cũng thấy lạ, tổng giám đốc
của chúng ta rõ ràng không phải là người hung hăng lại chưa bao giờ mắng chửi
người khác, nhìn thoáng qua thì rất thản nhiên, càng không giống như『 lệ phong 』 Quan tiên sinh bên kia cường
thế như vậy, nhưng lại làm cho người ta không ý thức được cảm thấy kính sợ.”
“Đó là điều đương nhiên! Mọi người không biết đó thôi?
Vị tổng giám đốc này của chúng ta chính là một nhân vật lợi hại, có một nguồn
tin tuyệt đối tin cậy cho biết ông ấy năm đó mang 『màu lam chữ số 』 quét ngang qua tất cả
các thị trường chứng khoán lớn.”
“Ôi mẹ ơi! Điều này có thật không vậy? Vậy chẳng phải
vị tổng giám đốc kia của chúng ta trong tay có vô số oan hồn hay sao? Nếu thật
sự là như thế, hy vọng tổng giám đốc phu nhân tương lai mỗi ngày đều đến đây.”
“Đúng vậy đúng vậy, thật sự là nói đúng tâm trạng của
mọi người......”
Vì sao nói như vậy ư? Bởi vì gần đây vì Niên tiểu thư,
toàn bộ tầng trệt phòng tổng tài lập tức trở nên giống như mùa xuân ban ánh
nắng tươi sáng khắp mọi nơi!
Nhưng mà, đây là âm thanh gì? Mọi người vểnh tai lắng
nghe, trong hành lang truyền đến
một hồi âm thanh tinh tế nho nhỏ, ô ô tiếng khóc, sau đó cửa mở, một hình dáng
bé bỏng xuất hiện tại cửa phòng bệnh.
Không khác biệt gì nhiều với phụ nữ sắp sinh, toàn thân
màu lam, có hai chiếc túi thật to ở váy của phụ nữ có thai, trên chân mang một
đôi dép lê nhỏ bằng nhung hình con thỏ Niên Nhược Nhược, một bên thì khóc còn
một bên thì “Đá đạp đá đạp” đi vào.
“Ô ô...... A Nghiên...... anh gạt em...... Ô ô......”
Mọi người da đầu một trận run lên, thấy ở trên giường
bệnh người đàn ông đột nhiên khởi động thân mình, dung nhan tuấn mĩ từ xanh
biến thành đen, liền biết đại họa sắp giáng xuống đầu.
Thật vất vả giấu giếm như vậy, tuy nhiên vẫn là để cho
Niên tiểu thư hay tin tổng giám đốc đại nhân người đang bị thương nằm viện.
Ba ngày trước, tổng giám đốc đi công trường xem xét
tiến triển gần nhất, vì cứu một một người công nhân đang ngủ gục ở trên cao
không cẩn thận bị thương bên cổ tay trái, quay lại bệnh viện chiếu x quang mới biết được là
tuy rằng không gãy xương, nhưng dây chằng bị thương không thể đi đường, phải bó
bột sau này cần từ từ tĩnh dưỡng.
Vì thế mấy ngày nay tổng