
ang ôm cô lên, lúc cô còn không kịp phản ứng, đã ôm cô đặt trên giường lớn.
Ga giường trắng làm nổi bật làn da trắng hồng của cô, váy ren đã bị Chiêm Mỗ Tư vén đến ngang hông, lộ ra hai chân dài.
Tay Chiêm Mỗ Tư chạm vào da thịt tinh tế của cô, da thịt Lạc Tích Tuyết phơi bày ra ngoài từ từ đỏ lên, đôi mắt đen nhánh mâu thuẫn vừa ngượng ngùng nhìn hắn, mê người vô cùng.
Bụng dưới Chiêm Mỗ Tư nóng lên, cúi người đặt lên thân thể của cô.
Cứ như vậy đè lên, hôn nóng bỏng như thế.
Lạc Tích Tuyết mở to mắt, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, khoảng thời gian ngắn thế mà quên mất phản ứng.
Đúng lúc cô mất hồn, đầu lưỡi tron trợt của Chiêm Mỗ Tư đã xông vào trong miệng cô, dụ hoặc cái lưỡi thom tho ngọt mềm của cô sau đó cùng nhau dây dưa. Hơi thở nam tính khổng lồ phút chốc tràn ngập xung quanh, từ từ tiếng thở dốc nặng nề của anh trong không gian yên tĩnh có vẻ cực kì mị hoặc.
Lạc Tích Tuyết cảm giác mình bị mê hoặc rồi, cô không thể không thừa nhận, mình đối với anh là có cảm giác, là cảm giác yêu hận đan xen. Có nhiều phần hận hắn, cũng có nhiều phần thương anh.
Chỉ có một cái hôn đơn giản mà thôi, đã để cô mất khống chế.
Dần dần, mắt đen Lạc Tích Tuyết bắt đầu mờ mịt ướt át, cô mở mắt nhìn ngũ quan anh gần trong gang tấc, thân thiết như vậy.
Ngu sao? Lần nữa cô bị hắn đầu độc, giống như toàn bộ quyết định của chính mình ở trước mặt hắn, cũng trở nên bất đồng.
Từ kháng cứ đến nhắm mắt lại, chuyên tâm cảm thụ nụ hôn này, sau đó bắt đầu nhè nhẹ đáp lại hắn.
Chiêm Mỗ Tư như được khích lệ, nụ hôn này từ từ sâu hơn, sau đó bàn tay đi tới trước bộ ngực mềm mại của cô, cách vải ren tùy ý vuốt ve luồng mềm mại của cô.
Một tiếng ưm từ miệng Lạc Tích Tuyết bật ra, có cảm giác mãnh liệt sung sướng không nén được, cô không tự chủ ôm cổ anh, để cho mình gần sát anh chặt hơn.
Trong khi hôn hít hai người lâm vào trời đất mù mịt, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của người giúp việc, mới cắt đứt hai người đang lâm vào kích tình.
“Chuyện gì xảy ra?”. Chiêm Mỗ Tư không vui hướng về phía cửa hỏi.
Giọng nói kinh hoảng của người giúp việc: “Tiểu thư nháo phải về nhà, mấy người chúng tôi không ngăn được!”
Lạc Tích Tuyết nghe được, vội vàng sửa sang quần áo đứng lên: “Tôi đi xem Băng Băng một chút!”
“Không cần!”. Chiêm Mỗ Tư ngăn cản cô.
“Hả?”. Lông mày Lạc Tích Tuyết cau lại, không rõ ý của anh.
Chiêm Mỗ Tư kiên nhẫn nhìn cô: “Để cho anh đi nói chuyện với con bé một chút.”
“Nhưng….” Lạc Tích Tuyết có chút do dự.
Chiêm Mỗ Tư cười kéo tay của cô, đặt ở bên môi hôn một cái: “Em phải cho anh một cơ hội, để cho anh nói chuyện với con bé!”
Lạc Tích Tuyết nhìn hắn, không nói gì.
Chiêm Mỗ Tư lựa nói: “Dù sao anh với con bé là máu mủ, hiện tại tuổi con bé còn nhỏ, muốn cho con bé từ từ tiếp nhận anh, yên tâm đi, giao cho anh!”
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, cô nên cho bọn họ một cơ hội.
Chiêm Mỗ Tư cùng con gái ở chung một ngày, con gái có tiếp nhận anh hay không, Lạc Tích Tuyết cũng không biết, nhưng Băng Băng không nháo đòi về nữa, cũng không biết hắn dùng phương pháp gì.
Ban đêm, Chiêm Mỗ Tư cầm laptop làm việc, kiểm tra thủ hạ báo cáo công việc, tiểu Băng Băng vùi trong ngực hắn ăn kẹo hoa quả.
Rốt cuộc là trẻ con, cho bé đồ ngọt, mấy viên kẹo ngọt là dụ được, huống chi Chiêm Mỗ Tư còn sai người mua cho cô bé đồ ăn vặt không cùng loại, cô bé vô cùng vui vẻ, không còn nhớ phải về nhà nữa.
Cô bé vui vẻ ăn, bên tay cầm giấy lau đi vết bẩn trên người của Chiêm Mỗ Tư.
Chiêm Mỗ Tư cũng không trách cứ bé, con gái vẫn trên người anh gây sự, cho đến khi làm việc xong tất, anh mới bế Băng Băng từ trong lồng ngực lên.
“Làm sao lại bẩn thế này?” Anh cau mày nhìn bé, cô bé hình như không thích sạch sẽ, kẹo ném loạn, trên mặt cũng bẩn.
“Ô ô!”. Tiểu Băng Băng đang bế lên trên không, đá chân lung tung.
Chiêm Mỗ Tư nhìn bé chằm chằm là biết, phát hiện dáng dấp bé rất giống Lạc Tích Tuyết, với chính mình cũng có điểm giống.
Nhưng tất xấu không thích sạch sẽ này, lại giống mình, anh còn bé cũng thích ăn ngọt, lại không thích dọn dẹp.
“Tối nay, con theo chú ngủ!”. Chiêm Mỗ Tư không nói gì ôm lấy bé.
“Không được, mẹ nói con gái không thể tùy tiện ngủ cùng với con trai.” Tiểu Băng Băng giùng giằng.
Diễღn đàn Lê Qღuý Đôn
Edit: Fannie93
“Chú là ngoại lệ!”. Chiêm Mỗ Tư không nói gì ôm con gái vào phòng tắm.
Lần đầu tiên anh cùng một cô bé như vậy chung đụng, theo kinh nghiệm xưa của anh, đứa trẻ như vậy, bình thường rất sợ anh, nhưng tiểu Băng Băng là ngoại lệ.
Đối với anh không sợ hãi chút nào, còn cùng anh đùa giỡn, rất bình thường cũng rất tự nhiên, không chút xa lạ nào, mặc dù bọn họ cũng mới gặp nhau vài lần, nhưng loại máu mủ tình thâm này sẽ không thay đổi.
Sau khi tắm xong, Chiêm Mỗ Tư cũng dễ dàng đưa vật nhỏ mềm nhũn ôm lên giường.
Tiểu Băng Băng ngủ thẳng, bắt đầu nhìn ga giường, thấy sợi vun trên mảnh ga giường hoa, nhàm chán kéo ra.
“Bảo bối, ngủ!”. Chiêm Mỗ Tư dùng đôi tay khép lại ánh mắt cô bé.
Ai ngờ tiểu Băng Băng lại mở mắt ra, hai đôi mắt to sáng ngời nhìn anh, một chút buồn ngủ cũng không