
Tích Tuyết thì người gặp nạn đầu tiên sẽ chính là cô.
“Yên tâm đi, từ nay về sau cô ấy sẽ không xuất hiện trước mặt của Lạc thiên Uy nữa” Lãnh Khinh Cuồng chắc chắn cười nói, quảng điện thoại xuống.
Máy bay của Lạc Tích Tuyết hạ cánh, đi tới một đất nước xa lạ.
“Tiểu thư, trước mắt sẽ có bão tuyết, chúng ta ở đây chờ mấy giờ đợi nó qua đi sẽ cất cánh tiếp”. Hộ vệ đưa cho cô một ly nước trái cây thuận tiện bẩm báo.
“Ừ!” Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, ngước mắt ngó ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù đây không phải là lần đâu tiên cô đi nước ngoài nhưng tâm trạng lần này thật nặng nề quá, lần này đi không biết có quay về hay không.
“Lạc tiểu thư, đây là địa chỉ của Tiếu thiếu gia ở Anh, lão gia trước khi đi đặc biệt phân phó tôi giao cho cô”. hộ vệ lấy ra một cái thẻ trong ngực giao cho Lạc Tích Tuyết.
Cô nhận lấy cái thẻ nhìn cũng không them nhìn lấy một cái, trưc tiếp bỏ vào trong túi.
Cô cùng Tiếu Vũ Trạch cả đời này có nợ mà không có duyên, đã như vậy cô còn đi tìm anh là gì? Không băng đem tất cả những gì trân quý và tốt đẹp nhất giữ lại làm những hồi ức có lẽ sẽ tốt hơn.
“Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút!” cô cảm thấy tâm tình phiền muộn muốn ra ngoài cho khuây khoả.
“Tiểu thư, lão gia đã dặn dò nhất định phải đưa tiểu thư đến Ý bình an, chúng tôi mới có thể rời đi” hộ vệ đưa tay ngăn cản cô, cung kính nói:”Xin cô hợp tác với chúng tôi!”
“Tôi hiểu ý của ba tôi chỉ là hiện tại tôi muốn được yên tĩnh một lát, bằng không tôi tới quán cà phê đối diện kia, các người ở chỗ này chờ tôi đi” Cô không nhịn được đưa ra thương lượng.
Hộ vệ cũng không tiện nói gì them nữa, chỉ ở khoảng cách xa mà bảo vệ cô.
lạc Tích Tuyết đẩy cửa quán cả phê ra lập tức có hai nhân viên lên đón nhưng không phải như những nhân viên ở quán cả phê thong thường mà lại trực tiếp hỏi cô:”Xin hỏi có phải là tiểu thư Lạc Tích Tuyết không ạ?”
Lạc Tích Tuyết sửng sốt cho là người của Mặc Cảnh phái đến dẫn cô đi nên cô vội vã gật đầu:” Đúng vậy, là tôi!”
“Vậy mời đi theo tôi!” Ánh mắt của nhân viên tạp vụ phức tạp quan sát cô một cái lấy trong túi ra một tấm hình so sánh với cô một chút sau đó dẫn cô đi.
Lạc Tích Tuyết cũng không có suy nghĩ nhiều liền đi theo anh ta, rời khỏi tầm mắt của những người hộ vệ.
Khi cô đi đến một góc tường lập tức có người từ phía sau dung vải trắng bụm miệng của cô lại, cô giùng giằng nghĩ muốn kêu cứu nhưng lại ngửi thấy một mùi kỳ dị, tiếp đến trước mắt bỗng tối sầm, ngất đi.
edit: Fannie93
Trong biệt thư, âm thanh phá hỏng vang lên mạnh mẽ.
Hai mắt Lạc Thiên Uy đỏ, gân xanh trên trán tuôn ra, anh quả thận hận không được giết người, toàn thân cũng có tia đau thương trong hơi thở.
“Các người nhìn người kiểu gì vậy? Tự nhiên cho cô ấy rời đi sao?”. Anh cắn răng nghiến lợi, từng chữ từng câu chất vấn.
Tất cả vệ sĩ cúi thấp đầu, chẳng dám thở mạnh, chỉ có Trì Nhược Huân may mắn, cô rốt cuộc cũng đưa được người phụ nữ này đi.
“Này, anh cũng đừng trách cứ nữa, có lẽ tự Lạc Tích Tuyết đi thì sao? Anh nghĩ xem, cô ấy ngay cả con của anh không muốn sinh ra, khẳng định không muốn ở đây cùng anh, anh đừng nhớ tới cô ta nữa”. Trì Nhược huân bạo dạn tới gần Lạc Thiên Uy, lại bị Lạc Thiên Uy mãnh mẹ đẩy tay ra.
“Im miệng!”. Anh hung hăng quát, vừa nghĩ tới lời nói của Trì Nhược Huân, trong mắt đều là tia máu.
“Ngày hôm qua nếu không phải là cô tắt điện thoại của tôi, Tích Tuyết làm sao có thể tìm không thấy chứ, tôi thấy rõ ràng cô đã làm trò quỷ quái gì đó?!”. Lạc Thiên Uy mạnh mẽ cầm lấy váy Trì Nhược Huân,trong mắt lóe lên tia lủa giận giữ.
Thân thể Trì Nhược Huân chấn động, chột dạ không dứt.
“Này, sao anh có thể nói vậy? Ngày hôm qua em cùng anh đi ra ngoài, làm sao chuyện này có liên quan tới em?”. Âm thanh của cô run rẩy cãi lại.
Lạc Thiên Uy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tàn khốc cảnh cáo: “Hừ, tốt nhất không liên quan gì tới cô, nếu tôi phát hiện ra, chuyện này có cô tham dự, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”.
Đáy mắt Trì Nhược Huân thoáng có tia hoảng sợ, cô biết thủ đoạn của Lạc Thiên Uy, thay vì bị anh tự mình tra được chuyện gì, còn không bằng cô chủ động đưa ra việc đó.
“Này, em nghĩ chuyện này người nghi ngờ nhất là Mặc Cảnh!”. Trì Nhược Huân từ dưới đất đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị nói.
“Mặc Cảnh?”. Lạc Thiên Uy híp mắt, thoáng qua một tia thâm thúy.
Trì Nhược Huân khẳng định gật đầu, lấy cơ hội khích bác: “Đúng vậy, nếu em nói thì nhất định là Mặc Cảnh làm, anh xem anh ta bình thường có chuyện sẽ xuất hiện đầu tiên, hôm nay tới giờ vẫn không thấy anh ta đâu, nhất định là đã đem Lạc Tích Tuyết đi!”.
Hai quả đấm của Lạc Thiên Uy nắm chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, Mực Cảnh, người mà anh luôn coi là anh em của mình, anh ta như thế mà lại phản bội anh sao? Mang đi người phụ nữ anh yêu mến nhất? !
“Ông chủ, Mặc Cảnh đối với người trung thành, tôi thấy không phải là anh ấy, cần phải điều tra trước rồi mới biết rõ được”. Phong Dạ tức thời khuyên, không vui nhìn Trì Nhược Huân một cái, anh ghét nhất là loại đàn bà khích bác nội tình thế này.
“Ừ, Phong Dạ, Hiện tại Mặc Cảnh không