XtGem Forum catalog
Cưng Chiều Em Cả Đời

Cưng Chiều Em Cả Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323371

Bình chọn: 7.00/10/337 lượt.

ệc

Nhiên đang cứng đờ, dừng bước quay đầu lại nhìn Trình Diệc Nhiên, “Diệc Nhiên?”

Diệc Nhiên?

Mạnh Ảnh chậm rãi cười cười, cô thật đúng là ngớ ngẩn.

Giọng nói của người phụ nữ trước mắt thân mật, tay đang khoác vào

khuỷu tay của Trình Diệc Nhiên, hơi ngờ vực quay đầu nhìn Trình Diệc

Nhiên.

“Sao em lại tới đây?” Trình Diệc Nhiên có chút căng thẳng nhìn Mạnh Ảnh, nhanh chóng thu cánh tay của mình lại.

Người phụ nữ bên cạnh nghe Trình Diệc Nhiên nói như vậy, mới quay đầu nhìn thẳng vào người phụ nữ đứng cách bọn họ vài bước, dáng vẻ không

tệ, nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo. Cô ta là ai? Diệc Nhiên sao lại đối

với cô ta… đặc biệt như vậy?

Mạnh Ảnh cũng không nhìn đến ánh mắt đang tỉ mỉ đánh giá mình từ đôi

mắt sưng đỏ, rõ ràng cô ta đã khóc rất động lòng người. Quay lại nhìn

Trình Diệc Nhiên mỉm cười thật lạnh nhạt, thả thứ gì đó trong tay xuống, quay đầu bước đi.

Trình Diệc Nhiên nhìn trên mặt đất, thức ăn trong hộp cơm vung vãi

đầy đất, hình như còn bốc hơi nóng, áo khoác của mình từ trong túi lộ ra một góc.

Cô, đem cơm và áo khoác tới cho mình sao? Trong lòng quá vui sướng

một hồi liền thấy căng thẳng, bỏ lại người phụ nữ bên cạnh đứng đó rồi

đuổi theo.

Ra tới cửa công ty, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi. Tuyết rơi đầy trên

mặt đường bị người đi đường và xe cộ qua lại, đã bắt đầu tan ra, cả mặt

đường thật lầy lội. Mạnh Ảnh thở ra một làn khí trắng, dừng bước.

Lúc này muốn đón một chiếc taxi thật không dễ, Mạnh Ảnh đành phải

đứng bên lề đường vừa hà hơi vào tay vừa nhìn xe cộ qua lại, trong lòng

trừ cảm giác thật mỉa mai còn có cả… ủy khuất.

“Chạy nhanh như vậy cũng không sợ té.” Trình Diệc Nhiên đuổi theo cô, oán trách nói.

Mạnh Ảnh cúi đầu chú tâm giẫm tuyết đọng trên mặt đất, hai tay cho

vào túi áo khoác, không định để ý tới người đàn ông đứng bên cạnh.

“Em tức giận sao?” Lúc này Trình Diệc Nhiên đang mỉm cười, cứ như có thể khiến Mạnh Ảnh ghen là một việc làm anh thấy tự

hào, nhưng giọng nói vẫn có chút dè dặt, nên nhớ là cô vợ này nóng giận

thật sự không dễ dỗ dành lắm đâu.

Mạnh Ảnh vẫn không để ý đến anh, thấy một chiếc taxi không có khách,

nhanh chóng vẫy xe vào rồi leo lên, nghênh ngang rời đi. Động tác nhanh

như tia chớp, thời gian hoàn thành một loạt động tác chỉ trong vài giây, nhanh đến mức Trình Diệc Nhiên còn chưa kịp ngăn cô lại, đến lúc Trình

Diệc Nhiên định thần lại, xe đã chuyển bánh vào dòng xe tấp nập, sớm đã

không thấy bóng dáng để tìm.

Chưa đi được bao lâu, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết liên

tục rơi trên cửa kính xe dần tan, nước đọng tấm thủy tinh chảy xuống,

giống như một khuôn mặt đang khóc nỉ non. Mạnh Ảnh cảm thấy hơi mệt liền dựa người vào lưng ghế.

“Cô gái, cô muốn đi đâu?” Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn cô gái vừa lên xe mà không nói nơi, giọng nói lịch sự lên tiếng hỏi thăm.

“Cứ chở cháu đi vài vòng là được.” Mạnh Ảnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết bay nhè nhẹ dưới ánh đèn đường, trên phố

dáng vẻ người qua đường rất vội vã, cảnh sắc xung quanh liên tục lui về

phía sau, tuyết đọng trên mặt đường bị bánh xe đi ngang làm bắn lên

người đang đi trên đường, cảnh tượng thật không đẹp gì cả, cô không hiểu tại sao còn có nhiều người thích tuyết như vậy. (Ten: tuyết đẹp mà chị T_T năm ngoái em cứ tưởng sẽ đc thấy tuyết ai ngờ qua là tuyết tan mất rồi >”<)

“Chắc cô là người nơi khác đến đây du lịch?” Tài xế nghĩ vậy nên hỏi.

Mạnh Ảnh thầm thấy buồn cười, mình giống người ở nơi khác sao? Nhưng

thôi, nên là vậy, dù đã ở nơi này thật lâu, nhưng cô cũng không biết rõ

những địa điểm ở nơi này, bị nhìn thành người ở nơi khác cũng dễ hiểu

thôi. Thế nhưng, cô thật sự là người ở nơi khác sao? Thành phố mà cô

từng sống trước kia mới là quê hương của cô, dù hổ khẩu của cô từ trước

đến nay đều ở nơi này.

Vì vậy Mạnh Ảnh vẫn nghiêm túc nhìn người tài xế rồi gật đầu, tài xế

có vẻ quá nhiệt tình, vui vẻ giới thiệu về thành phố này với cô.

Trong lúc Mạnh Ảnh đang ngẩn ngơ, cô cảm thấy thành phố này thật ra

cũng không như chú tài xế nói, nhưng cô lại lười đính chính với chú ấy.

Tài xế gặp thính giả không hưởng ứng liền ngừng nói, chú tâm lái xe.

Rốt cuộc bên tai cũng yên tĩnh, trong đầu Mạnh Ảnh lại bắt đầu hiện

lên cảnh vừa nhìn thấy khi nãy, trong lòng buồn bực đến khó chịu.

Cô không hiểu tại sao mình lại tức giận, lúc cô nhìn thấy anh cùng

với người phụ nữ khác, lửa giận trong cô cuồn cuộn bốc lên. Cô sợ mình

sẽ mất kiểm soát rồi cãi nhau với anh, cô đã từng nói, sau này muốn sống thật hạnh phúc với anh, vì vậy cô lựa chọn rời đi. Cô liên tục tự nói

với mình, không thể tức giận, không thể lại tức giận!

Luôn đi vòng vòng ở ngoài cũng vô dụng, cuối cùng Mạnh Ảnh vẫn nói

tài xế quay xe về hướng nhà mình. Nếu cô không trở về nhà chắc chắn anh

sẽ tìm cô khắp nơi, mọi người đều sẽ bị anh làm khổ.

Bên ngoài thật lạnh, Mạnh Ảnh vừa vào cửa, ấm áp liền ập vào mặt. Vừa mới cởi áo khoác ngoài, suýt đụng vào Trình Diệc Nhiên đang cau có.

Mạnh Ảnh lui về phía sau một bước.

“Em…” Thấy Mạnh Ảnh, Trình Diệc Nhiên cũng dừng

bước, trong gi