
ốn lại có lỗi rất nhiều với một người khác.
Những ngày rời đi này cô suy nghĩ rất nhiều, nếu như nói là trước đây mình không tốt với anh, là bởi vì cô hoàn toàn bất đắc dĩ phải kết hôn
với anh, nhưng về sau anh lại dùng tình yêu vô biên của anh để bù đắp
lại những khiếm khuyết nhỏ bé kia. Vì thế cô thật sự bắt đầu cảm kích
anh, anh để cô tùy ý tùy hứng nhưng lại chưa bao giờ trách mắng, anh
cũng khiến cô bắt đầu trưởng thành, bắt đầu quên đi những chi tiết bi
thương vụn vặt từ mối quan hệ trước kia.
Vì vậy, cô thật sự không thể lại ích kỷ, không chịu chút trách nhiệm
trong việc hưởng thụ cái tốt của người khác trao cho mình, đó là một
loại tội lỗi! Rời khỏi anh, anh sẽ tìm được một người phụ nữ tốt đẹp hơn mình ngàn vạn lần, mà người phụ nữ kia chắc chắn cũng tốt với anh hơn
cô nhiều. (Ten: cái này gọi là “có một thứ hạnh phúc gọi là chia tay” trong truyền thuyết à :-ss)
Trình Diệc Nhiên hoàn toàn tu dưỡng ở nhà, chuyện ở công ty cũng không thèm quản.
Ngược lại Lưu Tử Ngạo và Hà Nhu Quân lại vô cùng vui vẻ thoải mái,
suy cho cùng cả ngày thấp thỏm lo sợ phải đối diện với một cái núi lửa
đang hoạt động cũng không là một điều dễ chịu gì.
Thế nhưng Lý Trí lại khác, lão đại không có ở đây, số lượng công việc của anh tăng lên, ngược lại vợ yêu lại rộng rãi thông cảm cho anh, vấn
đề là, Lý Trí hận chết cái sự hào phóng của cô. Nhiều ngày như vậy hoàn
toàn chẳng thèm quan tâm, bởi vì anh về nhà muộn, cô lại được ngủ sớm,
bị đánh thức lại muốn khóc lóc om sòm, vì vậy, anh ngủ ở thư phòng đã
rất lâu rồi, lâu đến mức không biết mùi vị vợ yêu là gì.
Cho nên, coi như Lý Trí là người trọng vật chất đi, mỗi ngày bắt đầu
thắp ba nén nhang, hy vọng ước nguyện thật tâm sẽ thành hiện thực.
Hy vọng Mạnh Ảnh mau yêu Trình Diệc Nhiên, yêu đến mức điên cuồng!
Ban đêm vẫn không ngủ yên, liên tục trở mình và trong đầu luôn xuất
hiện vẻ mặt ủy khuất của Trình Diệc Nhiên. Mạnh Ảnh bật dậy, ban đêm
tịch mịch, đưa tay lên không thể thấy được ngón. Giấc ngủ của cô không
tốt lắm, cho nên rèm cửa sổ ở phòng ngủ rất dày, ở đây vốn là chiếc rèm
voan mỏng màu xanh nhạt, nhưng sau khi Trình Diệc Nhiên biết rõ giấc ngủ của cô không tốt, liền cho người tìm chiếc rèm khác dày hơn một chút để thay, một tia sáng cũng không lọt vào.
Mở đèn tường ở đầu giường, ánh sáng chói mắt làm phải Mạnh Ảnh đưa mu bàn tay lên che mắt một chút, mới từ từ thích ứng với ánh sáng trong
phòng. Cô thích màu xanh, cho nên phòng ngủ này được thiết kế thành màu xanh nhạt. Lúc đó cô chán nản, buồn bực, không có tâm trạng chú ý đến
cái biệt thự cao cấp trong truyền thuyết của Trình Diệc Nhiên. Về sau,
khi tâm tình tốt hơn một chút, mới cẩn thận quan sát tới thiết kế trong
phòng, thật sự rất xa hoa. Cô nhớ rõ lão quản gia như vô tình nói đến,
phòng ngủ là Trình Diệc Nhiên tự thiết kế trước ngày họ kết hôn một
tháng.
Nghĩ đến những thứ này, Mạnh Ảnh có chút nhức đầu, buồn bực không
biết làm sao. Mạnh Ảnh xoay người đứng lên, có lẽ uống một ly nước đá có thể làm cô tỉnh táo hơn một chút.
Bên ngoài cửa phòng rất yên tĩnh, trước kia tính tình của cô rất xấu, ban đêm bị giật mình liền phát cáu với Trình Diệc Nhiên. Nhưng anh luôn tốt với cô, lúc nào cũng mỉm cười và nhận lỗi, sau này anh nói riêng
với người giúp việc trong nhà, chỉ cần Mạnh Ảnh ngủ thì họ không được đi lại quanh phòng.
Mạnh Ảnh vén váy ngủ dài dựa vào ánh đèn đi ra ngoài rồi xuống lầu,
mới đi vài bước chợt nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần từ sau lưng.
“Ảnh nhi, không ngủ được sao?”
Quả nhiên là Trình Diệc Nhiên.
Mạnh Ảnh không quay đầu lại, tiếp tục xuống lầu.
Trình Diệc Nhiên cũng không tức giận, tiến lên vài bước cùng cô sóng vai, “Muốn uống nước hay muốn ăn cái gì?”
Mạnh Ảnh đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn anh, “Anh đi ngủ đi, em uống nước.”
Mấy ngày nay Mạnh Ảnh vẫn xa cách với anh, hôm nay lần đầu tiên cô hòa nhã nói chuyện với mình như vậy, trong lòng Trình Diệc Nhiên vui sướng một hồi, “Uống nước sao? Anh sẽ lấy cho em.” Bât giờ cho dù cô muốn trăng muốn sao anh cũng sẽ đi hái không chút do dự.
Thấy Trình Diệc Nhiên vào phòng bếp, Mạnh Ảnh thở dài một hơi, tựa ở
cửa phòng bếp và nhìn anh rót nước vào ly. Anh là một người đàn ông đẹp
trai và giàu có được nhiều người yêu mến, vì sao lại yêu cô chứ? Vì sao
anh không phong lưu đa tình như những người đàn ông khác? Nếu như anh đa tình một chút, cô cũng sẽ không khó xử như bây giờ. (Ten: trời ơi có pà nào như pà này k =,= ng ta tìm ng chung tình như anh Nhiên k ra đó pà :|; Ảnh: kệ tui nha cô kia!)
Đại đa số đàn ông đều có mới nới cũ, vì sao anh lại không như vậy hả? Mạnh Ảnh nhìn gò má của anh, trong lòng nhỏ giọng hỏi.
Mạnh Ảnh nhận lấy ly nước anh rót rồi uống hết một hơi.
“Em uống chậm một chút, nước lạnh như vậy, vội vàng như vậy sẽ đau cổ họng.” Trình Diệc Nhiên có chút không vui nhìn Mạnh Ảnh đem nước lạnh trong ly uống một hơi cạn sạch.
Mạnh Ảnh cảm thấy bây giờ mình đã thanh tỉnh hơn một chút, có chút lơ đễnh lau nước bên khóe miệng, đem cái ly đưa cho anh, “Không sao.”
Mạnh