
ã đổi họ Tề, không ngờ lại vội vội vàng vàng mà rời đi.
“Trở về nhà chính thức của chúng ta!” Tề Hùng ôm
Tiểu Hiên cưng chìu cậu.
“Nhà chính thức nhất định rất xinh đẹp phải
không ạ, phòng có lớn hay không? Con muốn ngủ phòng thật to.” Tiểu Hiên ôm Tề
hùng vui vẻ hô to.
“Lớn, con muốn bao nhiêu thì có lớn bấy nhiêu.”
“Ông nội con yêu ông.”
“Cháu nội ngoan, ông nội thích nghe nhiều lần
câu này của con nha!”
“Ông nội con yêu ông, ông nội con yêu ông.”
Tề Hiên và Ngãi Giai Giai ngồi chung một chỗ tựa
sát vào nhau, vui vẻ nhìn một già một trẻ bên cạnh
chơi đùa, mà Trần Tiểu Ngoạn lại vẫn trừng Nghiêm Chính Phong, giống như người
ở trước mắt có thù không đội trời chung với cô ấy vậy.
Nghiêm Chính Phong bị Trần Tiểu Ngoạn nhìn chằm
chằm như thế, thì cảm thấy cả người rét run, nhưng trong lòng cũng không muốn
ầm ĩ với cô ấy, lại càng không muốn đấu với cô ấy. Không thể làm gì khác hơn là
quay đầu đi, không nhìn thẳng vào mắt của cô ấy, nhắm mắt làm ngơ.
“Thiếu chủ, em cảm thấy Tiểu Ngoạn và Chính
Phong rất xứng đôi.” Ngãi Giai Giai thấy Trần Tiểu Ngoạn vẫn nhìn chằm chằm
Nghiêm Chính Phong như thế, thì đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ rất xứng
đôi, trong lòng sinh ra ý niệm muốn ghép bọn họ thành đôi.
“Anh cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa anh dám khẳng
định tương lai bọn họ nhất định sẽ là một đôi.”
“Thiếu chủ, tại sao anh lại khẳng định như thế?”
Trong lòng Ngãi Giai Giai cũng không muốn khẳng định, dù sao rất nhiều việc đều
là không biết đựơc.
“Không phải oan gia không đụng đầu, chúng ta sẽ
từ từ chờ xem bọn họ phát ra tia lửa tình yêu đi.” Tề Hiên ôm Ngãi Giai Giai
nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Nghiêm Chính Phong, tưởng tượng bộ dạng của cậu ấy
và Trần Tiểu Ngoạn đi vào lễ đường, cảm thấy rất buồn cười.
Nghiêm Chính Phong đột nhiên cảm thấy có rất
nhiều đôi mắt nhìn anh, cả người không được tự nhiên, vì vậy giả vờ giữ chặt
tìm tư thế ngồi thoải mái mà tựa vào nơi đó, nhắm mắt lại cái gì cũng không
nhìn. Tốt nhất cái gì cũng không nhìn, bằng không sẽ tức chết.
Tăng Hải Lâm không biết ngày đó Tề Hiên đã mang Ngãi
Giai Giai rời đi, kết quả tìm mấy ngày ở thành phố A , cũng không tìm được bóng
dáng của Ngãi Gia Giai, thậm chí đi đến nơi bọn họ thường đi cũng không thấy,
buồn bực muốn chết, nhưng anh cũng không có buông tha, mà nỗ lực tìm bọn họ.
Chỉ cần biết thân phận của Tề Hiên, muốn tìm
được anh ta cũng không phải là việc khó khăn gì, chỉ cần dùng tâm tất cả đều
có thể, huống chi anh ta còn là một nhân vật lớn như thế.
Sau mấy ngày cố gắng, cuối cùng thì tiệm bán hoa
của Ngãi Giai Giai cũng khai trương, chỉ là mỗi ngày tiệm bán hoa kinh doanh
khá ngắn, mỗi ngày chỉ buôn bá có mấy giờ mà thôi. Nguyên nhân là cô muốn chăm
sóc chồng và con của mình, mà Trần Tiểu Ngoạn thì một lòng muốn đi tìm ba. Cho
nên cũng không có nhiều thời gian để chăm sóc tiệm bán hoa, nhưng Ngãi Giai
Giai lại không muốn buông tha giấc mộng của mình, nhất định phải làm cho tốt
cái tiệm bán hoa này.
Tiệm bán hoa cách nhà rất gần, đi chừng mười
phút đồng hồ thì đã đến. Mỗi ngày Ngãi Giai Giai đều sẽ đóng cửa trở về nhà khi
Tề Hiên tan việc. Nếu như Tề Hiên trở về mà thấy cô vẫn còn ở tiệm bán hoa, thì
nhất định sẽ không vui. Ngãi Giai Giai không muốn Tề Hiên vì chuyện nhỏ này mà
tức giận, cho nên cũng đành phải đóng cửa thật sớm để về nhà.
Ngãi Giai Giai cẩn thận sửa sang hoa lại thật
tốt, sau đó cầm nhẹ để nhẹ lên bàn, rồi chuẩn bị đóng cửa.
“Mẹ” —— Tề tiểu Hiên vọt vào tiệm bán hoa, nhào
vào trong ngực Ngãi Giai Giai.
“Tiểu Hiên, hôm nay tan học cũng không có đi gây
chuyện chứ, chơi cùng với các bạn học có tốt hay không?” Ngãi Giai Giai đang
dọn dẹp tiệm bán hoa, chuẩn bị đóng cửa, thì Tề tiểu Hiên vọt vào trong ngực
của cô, làm cô không thể không thả công việc trong tay ra mà ôm cậu. Cuộc sống
bây giờ cô rất thích, mỗi ngày chăm sóc con và chồng của mình, còn có tiệm hoa
cảm giác vô cùng phong phú, cho dù nhạt nhẽo nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc,
hi vọng hạnh phúc như vậy có thể vẫn luôn duy trì.
“Mẹ, các bạn học đối với con rất tốt, con còn
kết giao với rất nhiều bạn tốt đó. Mẹ nên trở về ăn cơm đi, ba cũng sắp về tới
rồi đó. Mẹ cũng không muốn thấy ba ghen với tiệm bán hoa chứ, nếu không tiệm
hoa của mẹ sẽ không đựơc mở nữa đó.” Tề Tiểu Hiên rời khỏi lồng ngực của Ngãi
Giai Giai, giúp cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đóng cửa.
“Đựơc, xong ngay đây.” Ngãi Giai Giai đi tới
cửa, muốn dời hoa ngoài cửa vào. Vậy mà mới muốn mang hoa vào, đột nhiên có một
bóng đen bao phủ lấy cô, vì vậy từ từ ngẩng đầu lên nhìn xem ai tới, kết quả
hoảng sợ tới mức mà lui về phía sau.
Tăng Hải Lâm mặc âu phục thẳng thớm, mang mắt
kính màu đen đứng ở trước mặt của cô. Bóng ngừơi vừa lúc che lên trên người cô,
làm cho người ta cảm thấy có chút u ám.
“Anh —— sao anh lại tới đây.” Thiếu chủ vội vàng
mang cô rời đi, nguyên nhân chính là không muốn để cho Tăng Hải Lâm trở lại
quấy rầy bọn họ, không ngờ người này đã tìm tới cửa mình.
“Giai Giai, cuối cùng cũng để cho anh tìm đựơc
em, th