
mắt hắn cư nhiên
không có chút hấp lực (tỉ là mĩ nhân cái khỉ… chết… học thói nói tục của Vân tỉ…)
Ta mặc lại quần áo, muốn tìm lại
túi tiền, đem tóc tai sửa sang một chút, phượng vũ cũng cài lại trên
tóc. Còn đại khối băng đâu, hắn phải chăng mất tích? Không phải, mà là
ta không có nhìn thấy hắn đứng ở đâu.
“đại khối băng, ngươi ở đâu? Mắt ta không thấy a, ngươi thực không phải nam nhân khí khái, định để ta ở lại địa phương quỷ quái này chứ?” trước tiên phải tìm ra đại khối băng, cho hắn làm một bảo tiêu miễn phí đi.
“câm miệng” không biết từ khi nào, hắn đã ở trước mặt ta.
Mặc dù sắc trời tối đen, nhưng có
ánh trăng, lại trong khoảng cách gần như vậy, ta cũng có thể nhìn rõ
khuôn mặt của đại khối băng, vuông vắn đĩnh đạc, lông mày rậm dày, sống
mũi cao lớn ánh mắt lạnh lẽo tựa như hầm băng, tuy không phải đại xuất
ca như Giang Tử Ngang nhưng tuyệt đối cũng là nam nhân có sức hút.
Ta cười vài tiếng: “ta còn một cái
bao màu trắng, ngươi có thể tìm giúp ta?” kỳ thực ta rất rõ ràng, trước
mặt ta là một con người đáng sợ, nhưng không hiểu sao lại không kìm nén
được cái ý nghĩ sai sử hắn.
“lấy đi” đại khối băng rất nhanh
đặt thứ đó lên tay ta. ta lại không khiến hắn tiễn, vì cái gì không để
cho ta thấy mặt tốt, oan uổng ta.
“cái kia… đại khối băng, ta hiện
tại mắt nhìn không rõ, có thể nhờ người bảo hộ một đoạn thời gian
không?” ta cuối cùng cũng phải nói ra mục đích bất lương trong đầu.
không biết vì cái gì, từ khi gặp hắn, ta liền có một loại tín nhiệm kì
lạ (yêu rồi)
“ánh mắt làm sao vậy?”
“ta từ nhỏ bị nhốt trong nhà, không có xuất môn, cũng không có luyện võ, không có sự làm liền liều mạng đọc sách, kết quả ánh mắt bị cận thị. Cận thị chính là chỉ có thể thấy
trong khoảng cách gần, ở xa thì không thể. Ta hiện tại cận rất nặng, chỉ có thể nhìn thấy vật trong vòng một thước. hiện tại lại đang tối trời,
kết quả cái gì cũng không nhìn thấy. yên tâm, ta sẽ không làm phiền
ngươi lâu đâu. Chỉ cần ngươi đem ta đưa đến Tiếu Ngạo Giang hò, ta sẽ
bảo họ tìm Bách Hiểu Sanh đến đón ta” những điều này đều là thật a.
không hiểu sao ta lại khai thật hết với tên lạnh như băng đã này.
“ta thiếu ngươi 1 nhân tình” hắn y
nhiên có bộ dáng này, giúp ta nhiều như vậy, hóa ra đều là vì hắn thiếu
ta một nhân tình… cho lên mới bảo hộ ta… không hiểu sao ta lại thấy có
gì đó mất mát trống trải.
“theo ta đi” đại khối băng có thể
là cảm thấy được mắt ta không nhìn thấy, liền kéo tay của ta. đại khối
băng, ngươi tốt xấu cũng là cổ nhân, vậy mà cứ động tay động chân. Kì
thực, ta lên sớm tìm một người bạn trai… từ từ… ta sao tự nhiên lại nghĩ đến việc này, có phải ngâm xuôi lâu quá bị ngâm phát sốt không vậy?
“ngồi xuống”, đại khối băng đem ta
đặt tại trên mặt đất, một điểm thương hoa tiếc ngọc cũng không có, ta là người a, ấn một cái khiến mông ta muốn nở hoa.
Vài phút sau, một luồng khí ấm
truyền tới, trước mặt có ánh lửa lập lòe, đương nhiên là đại khối băng
châm lửa. chờ ta dựa vào ánh lửa miễn cưỡng có thể nhìn thấy xung quanh, hắn đã sớm đi đâu mất, thực là quỷ quỷ ma ma , thần thần bí bí. Ta đoán hắn đi tìm thức ăn. Ta đem bao nhỏ đặt trên đùi, định lấy lược ra chải
đầu. khi vừa mở ra, ta trực tiếp ngây ngốc… trong túi không phải là
gương lược, mà lại là kính mắt… 3 bộ kính mắt ta đang cần nhất. trong đó còn có 1 bộ kính áp tròng. Ta liền lấy ra một bộ đeo vào, trước mắt lập tức rõ ràng như ban ngày, kính mắt này thực sự hợp với ta a.
Hộp kính mắt còn có một tờ giấy: đồ đệ thân yêu Ý Vân, sư phụ biết ngươi đã vỡ kính mắt, ta biết ngươi hành động không tiện liền đem mấy thứ này cho ngươi. Đặc biệt vì ngươi ta
đưa tới kính áp tròng, vì ta biết ngươi hiện tại sở hữu 2 thân phận, như vậy sẽ tiện nghi trong hành động hơn. Lần sau khi gặp khó khăn ta sẽ
xuất hiện, đừng có âm thầm chửi ta… lần này ta bị ngươi chửi làm hắt hơi cả tháng… thôi, nhiệm vụ hoàn thành, cuối cùng ta cũng có thể về ăn
cơm.
Xem xong thư, ta cười to mấy tiếng, ki không đại thần cũng thực quan tâm tới ta nha. Sư phụ, ta cám ơn
ngươi, càng sùng bái ngươi, cám ơn ngươi luôn nghĩ tới ta.
Ta liền đem kính mắt cất đi, đeo
lên kính áp tròng. Lần đầu đeo kính áp tròng, mắt có phần không quen. Mà chút nữa quên mất vụ tóc tai. Ta liền lấy lược chải lại cho gọn gàng. ở trên tóc còn vương nước, ta đương nhiên không thể quấn lên. Ta liền lợi dụng ngọn lửa đi hong khô tóc. Nghĩ lại tóc ngắn vẫn tốt hơn a.
Ta đang chải tóc thì đại khối băng
đã cầm 2 con cá điều mang về, ta cũng đã đói lắm rồi. xem ta liếc mắt
một cái, mội mình hắn ngồi xuống, đem cá nướng trên lửa.
Ta trộm nhìn đại khối băng, một
thân áo đen âm u, toàn thân tản mát ra một hàn khí tin tâm, trên mặt
viết: người sống chớ lại gần. nhưng, hắn mỗi bộ phận đều thực tinh trí,
từng đường nét lộ ra ngoài lớp vài đều là cơ thịt săn chắc tiềm ẩn lực
bạo phát ghê gớm, bộ dạng lạnh lùng cùng cô đơn của hắn tuyệt đối ở thế
giới hiện đại sẽ mê chết bao nhiêu nữ nhân.
Nhìn hắn nửa ngày, ta cũng không biết nói gì. Tổng không thể ngồi im như vậy, ta sẽ buồn đến chế