Polaroid
Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326150

Bình chọn: 8.5.00/10/615 lượt.

có vợ yêu của cha nữa… rốt cuộc mình đã sinh được hai đứa con trai như thế nào a… nghiệp chướng a…

Long Phi Tịch nhíu mày một cái, nhìn Phượng Vũ Mặc: "Mặc nhi, em về phòng trước đi."

Phượng Vũ Mặc không nghe theo níu ống tay áo của ông, bĩu môi không chịu đi.

"Đi lên." Long Phi Tịch nhàn nhạt nói.

Phượng Vũ Mặc tức giận vùng ra khỏi ngực ông, bước chân ‘nặng nề’ dậm lên mặt đất đi trở về phòng, đi được nửa đường còn quay lại nhìn Long Tịch Bảo đang giãy giụa một cái, tặng cho cục cưng ánh mắt ‘con tự cầu nhiều phúc đi’…

Long Tịch Bảo mắt thấy ‘núi dựa’ bị người ta ‘diệt trừ’ rõ rành rành rồi, giãy giụa càng dữ dội hơn.

Long Tịch Bác dùng sức nhắm ngay mông nhỏ của người nào đó, xuống tay chính là một chưởng hung hăng… đau đến mức nước mắt Long Tịch Bảo cũng sắp chảy ra như bão tố… đau chết mất…

"Bác, vào thư phòng vối ta, ta có lời muốn nói với con." Long Phi Tịch nhẹ giọng nói.

Long Tịch Bác miễn cưỡng nhìn cha mình… rất rõ ràng là không muốn.

"Đi." Long Phi Tịch không cho phép nghi ngờ nói, sau đó xoay người đi về phía thư phòng.

Long Tịch Bác oán hận thả người nào đó xuống đất, lạnh lùng nói: "Em chờ đó, anh sẽ không bỏ qua cho em ."

Nói xong rầu rĩ đi theo sau lưng Long Phi Tịch.

Long Tịch Bảo thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ ‘trái tim nhỏ’ hoảng sợ của mình, lộ ra vẻ mặt ‘được cứu rồi’.

Long Tịch Hiên không nói một lời ôm lấy cô, liền đi về phòng.

Đột nhiên chân rời khỏi mặt đất, Long Tịch Bảo sợ hết hồn, sau khi phản ứng kịp hô to: "Ba Tịch! Còn có anh Hiên a!"

Nhưng không có ai đáp lại cô, lần này xong rồi… nhìn bộ dạng Long Tịch Hiên…

Hu…hu…, không muốn a… thật là khủng khiếp a…

Trong phòng…

Long Tịch Hiên không chút dịu dàng ném người nào đó lên trên giường, lạnh lùng nhìn cô…

Long Tịch Bảo bị đau xoa cái mông nhỏ của mình, oán trách nhìn lại anh.

"Tự em nói, nên phạt như thế nào." Long Tịch Hiên vẫn cái giọng điệu không trầm không cao, nhưng lại khiến lông măng toàn thân của Long Tịch Bảo đều dựng đứng lên… suy nghĩ một chút, không đúng a! Cô lại không có lỗi… là cô muốn phạt bọn họ nha, tại sao lại biến thành bọn họ muốn phạt cô a… cô tại sao phải sợ bọn họ a!

"Tại sao phải phạt em… em lại không có lỗi, chính các anh mới phải tự kiểm điểm lại, chẳng lẽ anh xem không hiểu tờ giấy em để lại cho các anh sao? Các anh phải bỏ đi tật xấu của các anh mới được, hơn nữa em không phải đã nói rồi sao, nếu như các anh thay đổi cách nghĩ của mình thì hãy tới tìm bọn em, nếu như không thì để bọn em đi. Các anh đã tới tìm bọn em, liền đại biểu rằng các anh bằng lòng thay đổi cách nghĩ của các anh đúng không, nếu đã như vậy, trước hết các anh hẳn là nên xin lỗi em vì chuyện trước kia, sau đó cầu xin sự tha thứ của em. Dĩ nhiên, tha thứ cho hai anh hay không là quyền của em, chỉ là nếu như các anh biểu hiện tốt, em sẽ rất hào phóng tiếp nhận lời xin lỗi của hai người, dù sao, con người của em chính là tấm lòng quá lương thiện."

Người nào đó lẽ thẳng khí hùng bắt đầu ‘nói xằng nói bậy’…

Long Tịch Hiên nhíu mày kiếm, tốt, tốt lắm, tốt vô cùng, xem ra cô một chút cũng không biết hối lỗi… Nếu đã như vậy, anh cũng không cần khách khí với cô…

Long Tịch Hiên mặt không chút thay đổi ngồi lên trên giường, cười dịu dàng với cô, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy cô, để cho cô nằm sấp ở trên đùi anh, vén váy của cô lên, kéo quần lót của cô xuống, bàn tay cũng không lưu tình chút nào đánh lên cái mông tròn trịa vểnh cao rất xinh xắn của cô, phát ra âm thanh ‘bốp bốp’ rất thanh thúy…

Long Tịch Bảo còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy cái mông một trận đau đớn nóng rát, theo phản xạ kêu to… vừa kêu vừa giãy giụa.

Long Tịch Hiên một tay ấn chặt cô xuống, làm cho cô động cũng không động được, chỉ có thể ngoan ngoãn bị đánh…

Long Tịch Bảo uất ức rớt nước mắt, cắn môi dưới thật chặt, quật cường không chịu cầu xin tha thứ…

Cô không sai… cô nhất định không sai…

Long Tịch Hiên nhìn bộ dáng quật cường của cô, xuống tay càng thêm nặng, mỗi một cái đều phát ra tiếng vang thanh thúy, đánh cho Long Tịch Bảo nước mắt loạn như bão tố, kêu rên không ngừng…

Không biết qua bao lâu… Long Tịch Hiên tức giận quăng cô lên trên giường, mà cái mông bị đánh đến sưng đỏ liền cứ như vậy mà cứng rắn tiếp xúc thân mật với nệm…

"A…" Long Tịch Bảo không nhịn được đau kêu thành tiếng… sau đó bất tuân nhìn Long Tịch Hiên…

Long Tịch Hiên lạnh lùng hỏi: "Thế nào, ‘tiếp nhận lời xin lỗi của anh’ không?"

Long Tịch Bảo tức giận nhổ một ngụm xuống đất, lau nước mắt của mình…

Long Tịch Hiên giận quá hóa cười, ưu nhã tiến lên trên thân thể mềm mại của cô, hai tay chống ở hai bên đầu của cô, cúi người nhìn cô, đôi mắt như chim ưng quỷ dị khác thường. Long Tịch Bảo khẩn trương nhìn anh, tư thế mập mờ như vậy, anh không phải là muốn…

Ngón tay thon dài của Long Tịch Hiên dao động đến cổ áo của cô, dịu dàng nói: "Em đã không thích ‘phương thức xin lỗi’ đó, vậy chúng ta liền đổi kiểu khác."

Nói xong bàn tay đột nhiên dùng sức túm lấy cổ áo của cô, mạnh mẽ nhanh nhẹn xé ra, quần áo trên người cô liền hóa thành vải vụn…

Lon