Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326191

Bình chọn: 8.00/10/619 lượt.

ao đất rộng mà bạo rống với Hắc Viêm Triệt: "Này! Anh đánh cậu ấy làm gì, cậu ấy ngoan ngoãn, mỗi ngày trong lòng trong miệng, trừ ăn ra, chỉ nhắc tới anh, anh có lương tâm hay không a, vừa thấy mặt đã động thủ, thật là quá đáng."

Hắc Viêm Triệt nhìn cũng không nhìn Long Tịch Bảo, trực tiếp kéo Viên Cổn Cổn từ trong tay Long Tịch Bảo vào trong ngực mình, ôm cô thật chặt, gần như muốn ghì chết cô, âm thanh trầm thấp mang theo chút run rẩy: "Em có biết mới vừa rồi nguy hiểm cỡ nào hay không, em thiếu chút nữa đã mất mạng rồi."

Cô vĩnh viễn sẽ không biết, khi anh nhìn thấy cô bị người khác dùng súng chĩa vào, anh có cảm giác gì, anh thiếu chút nữa áp chế không nổi huyết dịch sôi trào của chính mình, ‘biến thân’ ngay tại chỗ rồi, anh không thể mất đi cô… cô tại sao có thể không hiểu chuyện như vậy chứ…

Một lần lại một lần để cho chính mình rơi vào nguy hiểm, còn cười đến khuôn mặt rạng rỡ giống như mình không hề làm gì sai cả…

Viên Cổn Cổn nức nở nghẹn ngào khóc, còn không biết mình phạm phải sai lầm gì, anh lại muốn quăng cho cô một cái bạt tai như vậy… từ trước đến nay anh cũng chưa từng tát cô…

Long Tịch Bảo nghi hoặc nhìn Hắc Viêm Triệt đang kích động, ý của anh ta là… họ mới vừa gặp nguy hiểm sao? A! Cô nhớ ra rồi, người đàn ông kia… chính là kẻ muốn trộm đồ của cô, kết quả lại bị cô bẻ gãy tay đây mà… Muốn chết, ta chỉ là bẻ gãy tay mi, mi liền muốn bắn vỡ đầu của ta a… quá ác độc rồi. Khinh bỉ nhìn cái xác chết trên mặt đất, đáng đời, ai bảo mi không tự trọng.

Lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai khuôn mặt tuấn tú giống nhau như đúc… xong rồi… lần này thật xong rồi… huhu

--------- ta là đường phân cách tuyến bể đầu -------- Cặp sinh đôi hung hăng nhìn chằm chằm cô bé nào đó rất ‘phô trương’, ánh mắt lạnh lẽo này cơ hồ muốn đâm thủng cô, cô chẳng những to gan lớn mật dám đến Las-Vegas, dám đến sòng bạc, còn không biết có quan hệ gì với ‘Thần Bài’, đáng giận nhất là… cô một chút cũng không biết hối lỗi!

Long Tịch Bảo bị ánh mắt của bọn họ ép lui về phía sau từng bước một, nhìn Nam Cung Viễn ở cách đó không xa, co cẳng chạy, giống như luyện khinh công… Thật là đáng sợ a, ánh mắt của bọn họ… núp ở sau lưng Nam Cung Viễn, Long Tịch Bảo khiếp sợ thét lên: "Chú Viễn, cứu cháu với."

Cặp sinh đôi nhìn thấy cô giống như bay trốn ở sau lưng người đàn ông khác, tức đến cơ hồ muốn nổi điên.

"Long Tịch Bảo, tới đây." Long Tịch Bác không muốn ở trước mặt người ngoài mà mất khống chế nên hít sâu một hơi.

"Không, đánh chết anh, em cũng không qua!" Long Tịch Bảo kinh hoảng lắc đầu một cái.

Nghe vậy, Hắc Viêm Minh cùng với đám thủ hạ bọn họ mang tới, tất cả đều nở nụ cười… dĩ nhiên, trừ Hắc Viêm Minh, không ai dám cười thành tiếng…

Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn Long Tịch Bảo một cái, xem thường hừ lạnh một tiếng, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh sưng của Viên Cổn Cổn, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng.

Nam Cung Viễn cũng không khỏi khẽ nhếch khóe miệng, nha đầu này thật là…

Long Tịch Bác vẻ mặt hận không thể bóp nát cô, gắt gao trừng mắt nhìn cô…

Long Tịch Bảo sợ hãi núp sau lưng Nam Cung Viễn, không dám nhìn nữa.

"Bảo Bảo, tới đây, chúng ta về nhà." Long Tịch Hiên ‘dịu dàng’ nói.

"Không… các anh về trước đi… em yểm trợ cho các anh…" Long Tịch Bảo nghe thanh âm của anh không khỏi run rẩy, lại bắt đầu nói năng lộn xộn…

Hắc Viêm Minh cười lớn tiếng hơn nữa, trời ạ, bảo bối của Hiên và Bác thật quá phô trương nha…

Cặp sinh đôi cùng Hắc Viêm Triệt lạnh lùng quay đầu lại nhìn anh ta một cái, thì ra hắn là đến xem kịch hay…

"Bảo Bảo, buông tay, cháu muốn kéo hỏng quần áo của ta sao!" Nam Cung Viễn cười khẽ nói, ông một chút cũng không muốn ‘áo rách quần manh’ ở trước mặt nhiều người như vậy.

Long Tịch Bảo khẩn trương lắc đầu một cái, "Yên tâm, chú Viễn, kéo hỏng cháu sẽ mua cái mới đền cho chú."

Nam Cung Viễn im lặng nhìn trời, không biết nên nói cái gì cho phải… nhìn ánh mắt cơ hồ muốn ăn thịt người của cặp sinh đôi, bắt đầu thấy lo lắng cho người nào đó…

Lúc này, Long Phi Tịch ôm Phượng Vũ Mặc đi vào, liếc mắt nhìn xác chết trên mặt đất, lại nhìn đám khách đánh bạc ở chung quanh bị dọa đến ngồi chồm hổm trên mặt đất không dám lên tiếng, nhíu mày một cái.

Phượng Vũ Mặc vừa vào tới liền nũng nịu hỏi: "Bảo Bảo của em đâu?"

Long Tịch Bảo nghe tiếng, không thể tin được từ sau lưng Nam Cung Viễn ló ra một cái đầu nhỏ, sau khi nhìn thấy người tới, hưng phấn cao giọng hô: "Mẹ Vũ! Ba Tịch!"

Cô lúc đó thiếu chút nữa là làm thủng màng nhĩ của Nam Cung Viễn…

Long Phi Tịch chăm chú nhìn chằm chằm Nam Cung Viễn, Nghị quả nhiên cũng ở nơi này, không phải ông nên sớm nghĩ tới sao, đã có Bảo Bảo tồn tại, thì nhất định sẽ có người kia tồn tại, như vậy bên cạnh ông ấy có còn ‘Viêm Thạch’ hay không đây?

Ông ấy còn nhớ rõ chuyện lúc trước không?

Mà Bảo Bảo rời nhà trốn đi lại ‘vừa khéo’ như vậy chạy tới bên cạnh ông ấy? Là trùng hợp hay là ý trời?

Phượng Vũ Mặc thừa dịp Long Phi Tịch phân tâm, nhanh nhẹn rời khỏi lồng ngực của chồng, định xông về phía Long Tịch Bảo…

Kết quả còn chưa chạy được hai bước, liền bị người ta


Disneyland 1972 Love the old s