
thiếu gia rồi không?”
“Giận sao!”
Tiếng chưa dứt,hắn thô bạo kéo xiêm y của nàng lộ ra làn da tuyết
trắng,hắn tựa như mê muội vuốt ve kia tỉ mỉ, xúc cảm bóng loáng .
Sờ rất tốt nhưng so với tiểu Ngọc thì kém một chút.
Đáng ghét, Lôi Hào,không phải nói không muốn nàng. Hắn ở trong lòng tự mắng mình.
“Ngài hình như rất để ý vị cô nương kia ——” Nàng đột nhiên câm miệng,bởi vì một ánh mắt lạnh băng quét qua tới.
“Ngài thật giận sao.”
Hắn tức giận !
“Lôi thiếu gia,ngài đừng tức giận,ta. . . . . .”
“Cỡi y phục xuống.” Hắn không nhịn được ra lệnh .
“Nhưng . . . . . .”
“Nàng dám cải lời ta? Tối nay đừng nghĩ đi ra nơi này.” Trong lòng hắn cực kỳ tức giận nữ nhân này tại sao không nghe lời vậy.
Không giống đối đãi Hoắc Tiểu Ngọc,đối với nữ nhân trước mắt một chút kiên nhẫn hắn cũng không có.
“Nhanh lên một chút!”
Nàng không thể làm gì khác chủ động cởi y phục trên người,một lát sau trần như nhộng đứng trước mặt hắn.
Ánh mắt Lôi Hào từ từ rơi xuống,lướt qua qua ngực đầy đặn,vòng eo mãnh khảnh,chân ngọc thon dài,còn có cấm địa mê người.
Nữ nhân trước mắt vừa gợi cảm vừa mê người,bất quá vẫn kéo tiểu Ngọc— chết tiệt, tại sao nghĩ đến nàng?
“Tới đây!” Hắn khẩu khí rất kém hét lớn.
Tiểu Ngọc Nhi run rẩy sải bước tới,bị hắn không chút thương hương tiếc ngọc kéo vào trong ngực.
“Ta là khách của nàng,chỉ có ta mới có thể quyết định nàng được mở miệng hay không, hiểu chưa?”
“Hiểu! Hiểu!” Nàng vội vàng gật đầu.
Hắn tự tay xoa đầu vú của nàng,một tay khác thì đưa đến phía dưới
đụng vườn hoa bí mật giữa hai chân,Tiểu Ngọc Nhi không nhịn được giãy
dụa thân thể, trong miệng không ngừng bật ra rên rỉ .
“A. . . . . .”
Nàng lên tiếng rên rỉ nôn nóng khó chịu,còn mang vui thích hưng phấn.
Chân ngọc phóng đãng mê người mở ra,hưởng thụ hắn bừa bãi vỗ về chơi đùa,một chút cũng không e lệ.
Nhưng Lôi Hào như cũ án binh bất động,tiếp tục trêu chọc ham muốn
khát khao của nàng,vui mừng nhìn nàng đau khổ cầu xin. Hừ! Nữ nhân chính là muốn đau khổ cầu khẩn hắn,để hắn tận tình định đoạt .
Thiên hạ nữ nhân nhiều như vậy,hắn cần gì phải nhất định chọn Hoắc Tiểu Ngọc ?
Hắn đem mặt vùi sâu vào mái tóc Tiểu Ngọc Nhi,vào mũi chính là vị son phấn làm người ta muốn cau mày sặc mũi,tuyệt không giống mùi hoa quanh quẩn không đi trên người tiểu Ngọc . . . . . .
Chết tiệt! Không phải nói không nhớ nàng nữa sao? Tại sao lại nhớ ?
Lôi Hào lần nữa dùng sức đẩy ra Tiểu Ngọc Nhi,hại nàng ngã chỏng xuống đất.
“Ai nha! Lôi thiếu gia. . . . . .”
“Câm miệng, cút!”
Hắn nhìn vẻ mặt sợ hãi lo lắng của nữ nhân trước mắt,một chút cảm
giác cao hứng cũng không có,ngược lại hắn đang nhớ tiểu Ngọc thẳng thắng của hắn,thẳng thắng không làm bộ.
Cho đến lúc này,hắn không thể tự lừa gạt mình,hắn đúng chỉ thiên vị
mỗi tiểu Ngọc,chỉ cho phép nàng rống hắn,đổi lại người khác không được.
Tiểu Ngọc! Hắn đứng lên khẩn cấp đi ra ngoài.
Hắn muốn đi tìm tiểu Ngọc của hắn,bất kể nàng có bày bản mặt thối cho hắn nhìn,hắn cũng không để ý.
Hắn đời này chỉ muốn một mình nàng,chỉ cần có thể gặp nàng là được.
Lần này nàng đừng mong đuổi hắn đi.
ôi Hào bước nhanh về hướng học viện,đột nhiên phát hiện ven đường có một nhóm người vây quanh,không biết đang nhìn những thứ gì.
Mặc dù trong lòng thật tò mò,nhưng hắn hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm,cho nên không đi qua tham gia náo nhiệt.
“Tiểu Ngọc,ta tớ đâyi.” Hắn khó nén hưng phấn lẩm bẩm tự nói.
Vừa lúc đó,hắn nghe được tiếng khóc bi thảm của một nữ nhân,đây không phải nguyên nhân chủ yếu kiến hắn dừng bước lại,vì hắn nghe được tiếng
khóc kia thật quen thuộc.
“Lôi Hào. . . . . . Xú nam nhân . . . . . . Mau tới cứu ta. . . . . .”
Hoắc Tiểu Ngọc!
Ngay sau đó hắn xoay người dùng sức đẩy đám người vây xem,vừa nhìn thấy tình huống trước mắt,cả người hắn bị hù trợn tròn mắt.
“Tiểu Ngọc,tại sao toàn thân nàng đều là máu?” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Lôi Hào? !”
Hoắc Tiểu Ngọc vừa thấy người mình muốn gặp xuất hiện trước mặt,tất
cả bàng hoàng bất lực tất cả đều không thấy,giống như lạc giữa đại dương đột nhiên thấy được Lục địa.
Nàng dùng sức ôm lấy hắn vùi đầu vào người hắn,khóc lớn tiếng.
Lôi Hào vội vội vàng vàng vọt tới bên người nàng, “Nàng không sao chứ,người này xảy ra chuyện gì?”
“Ta không biết. . . . . . Ta đang sải bước trên đường,hắn đột nhiên
xông lại ôm lấy ta,sau đó hắn chết, ta không biết xảy ra chuyện gì?
Không biết, không biết. . . . . .”
Nàng liên tiếp nói nhiều câu không biết,giống như động vật nhỏ rút vào lồng ngực an toàn của hắn.
“Ta biết rồi.Ngoan, không có chuyện gì.”
Hắn không rõ tình trạng thế nào,bất quá hắn nhất định phải tĩnh táo,bởi vì nàng cần hắn.
“Nàng giết người,tất cả mọi người đều thấy.” Một người vây xem phía sau hai người thét lên.
“Ta không có.”
Hoắc Tiểu Ngọc liều mạng lắc đầu, sợ hãi nước mắt không ngừng lăn xuống.
“Có! Giết người phải đền mạng,cô nhất định phải chết!” Một người khác cũng lớn tiếng chỉ trích .
Mọi người đưa tay chỉ vào hai người,châu đầu ghé tai nghị luận.
“Nghe nói nàng là nữ học trò trong Thành Công Văn Học Viện,t