
. . . . . . Không. . . . . . Ta. . . . . . A. . . . . .”
Cực độ vui thích chảy vào trong người như muốn xuyên thấu thân thể
nàng,làm mỗi sợi dây thần kinh đều tê dại,không còn thuộc về mình.
Nàng nhắm lại đôi mắt đẹp,cắn môi dưới,hai tay ôm thật chặc hắn.Mỗi lần
hắn đâm mạnh vào,nàng cảm thấy mình bắt đầu hoa mắt xoay tròn.
“Lôi Hào. . . . . .” Nàng say mê lớn tiếng ngâm gọi không tự chủ đong đưa thân thể luật động cùng hắn.
Theo động tác nguyên thủy,hai người đồng thời tới Thiên đường,chiếm được thỏa mãn vui thích.
Lôi Hào đưa tay ôm chặt nàng,để cho vui vẻ rung động kia hóa thành nóng hổi nhiệt tình tiến vào chỗ sâu nhất thân thể nàng . . . . . .
Khi Hoắc Tiểu Ngọc cảm thấy chất lỏng nóng phóng vào trong người
mình,nàng không nhịn được phát ra một tiếng mê người,thân thể run rẩy
lần nữa đạt tới cao trào.
Lôi Hào sau khi kích tình vẫn bá đạo ôm nàng không buông,hơi thở tản ra mùi kích tình.
Còn nàng không có lập tức đẩy hắn,trong lòng nàng đang khiếp sợ xen lẫn bất an,cầm bàn tay ấm áp của hắn an ủi nàng.
Nàng phải rời khỏi hắn,nếu không dây dưa tiếp nữa,nàng sẽ không biết sau này sẽ ra sao…
Cô thật không biết bản thân mình có lực ảnh hưởng với hắn,ngược lại hắn
đã bất tri bất giác in sâu trong lòng nàng,sâu đến đủ để nàng tan nát
cõi lòng.
Sau khi để mình quyến luyến tựa vào ngực hắn hồi lâu, Hoắc Tiểu Ngọc nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
“Ta phải đi.”
“Không nên đi.” Lôi Hào không chút nghĩ ngợi đưa tay bắt lấy tay nàng.
“Không đi,chẳng lẽ huynh muốn lấy ta?” Nàng lấy ánh mắt kỳ vọng nhìn thẳng vào hắn.
“Này. . . . . .” Hắn trong lúc nhất thời nói không ra lời,nhưng tay vẫn siết chặt tay nàng.
Nàng trầm mặc hắn đột nhiên trong lòng quặn đau.
“Buông ra!” Nàng lạnh lùng nói.
Hắn không nói gì buông tay nàng ra,trơ mắt nhìn nàng mặc xong y phục, sau đó đi ra cửa.
Nàng không quay đầu lại bóng lưng cứng rắn rời đi,rồi lại để lộ trong lòng nàng khổ sở và cô đơn.
“Tiểu. . . . . .” Lôi Hào cố gắng ngăn cản mình gọi nàng lại,chỉ muốn ôm nàng vào lòng,yêu thương nàng thật nhiều,nhưng mà. . . . . .
Cho dù có thể ngăn cản nàng rời đi,đối với câu hỏi của hắn nàng vẫn không thể trả lời.
“Buông ra,để cho ta đi con đường ta chọn.”
“Đi học quan trọng với nàng vậy sao?”
“Quan trọng.”
“So với ta quan trọng hơn sao?”
Hắn không muốn so sánh,cũng không có ý bức bách nàng ra lựa chọn,nhưng hắn không còn cách nào.
Hoắc Tiểu Ngọc dừng bước lại,xoay người lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn
trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng không biết nói sao để hắn hiểu.
“Quan trọng.” Qua một hồi lâu,nàng khổ sở nói ra hai chữ.
Nhìn nàng biến mất ở cửa,Lôi Hào cảm thấy tim dường như bị cô mang đi một phần.
Đúng vậy,hắn quan tâm nàng.
Hắn chưa từng có kinh nghiệm quan tâm một nữ nhân,nhận thức hoàn toàn
mới khiến hắn rung động nhưng cũng mười phần không yên tĩnh.
Hắn lẳng lặng nhắm mắt lại,quyết tâm không để nàng ảnh hưởng đến cuộc sống tự do của mình.
Chẳng qua . . . . .
Trong phòng còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt của nàng,trong lúc vô tình xông vào tâm hồn tự do không bị ràng buộc.
Khi hắn chưa kịp phát hiện đã lặng lẽ xâm chiếm tim hắn,suy nghĩ của hắn,từng hơi thở. . . . . .
Giống như chất gây nghiện,đợi đến lúc phát giác đã nghiện,phòng cũng phòng không được,bỏ cũng không xong.
“Nữ nhân chết tiệt!” Sông Tần Hoài,trên mặt sông thuyền bè được bố trí vạn phần xinh
đẹp,mà bên trong ca kỹ thanh lâu đều ở nơi này phong hoa tuyết nguyệt
ngâm thơ đối câu.
Trên bờ sông có một căn phòng rất khác biệt,một kỹ nữ xinh đẹp đang dùng tất cả vốn liếng tới lấy lòng quý công tử trước mắt.
“Lôi thiếu gia,uống rượu sao!”
Lôi Hào không có cự tuyệt,uống một hơi cạn sạch,hắn còn đưa tay kéo nữ nhân đó ngồi lên đùi.
“Nàng tên gì?”
Hắn vừa hỏi bàn tay to vừa thăm dò vào trong vạt áo cô nương,khi bàn
tay chạm vào bộ ngực đầy đặn,cô nương đó phát ra một tiếng rên rĩ làm
người ta nổi da gà.
“Ai nha! Lôi thiếu gia! Đừng mà!”
Trong miệng tuy nói đừng mà,nhưng nàng từ đã không muốn giãy giụa,trong lòng nàng hiểu nam nhân vốn mê trò chơi phóng túng.
“Nàng còn chưa nói nàng tên gì” Lôi Hào không chút kiêng kỵ vuốt ve ngực nàng
“Người ta gọi. . . . . . Tiểu Ngọc Nhi.” Nàng thở gấp thở hổn hển nói.
“Tiểu Ngọc Nhi?” Tuấn lông mày không khỏi nhíu chặt .
Tối hôm nay quyết định đi chơi,không muốn để ý nữ nhân đáng ghét kia
nữa,kết quả nàng như âm hồn bất tán,trong đầu hắn không những đầy hình
bóng của nàng, hiện tại ngay cả tìm kỹ nữ cũng tên”Tiểu Ngọc” .
Hắn không phải bị “Tiểu Ngọc” nguyền rủa rồi chứ?
Không có bất kỳ báo động,hắn không vui đẩy nàng ra,hại nàng trọng tâm không vững ngã trên mặt đất vô cùng chật vật.
“Ôi! Lôi thiếu gia,tại sao chàng dùng sức đẩy ta?” Nàng vốn muốn làm
nũng,nhưng thấy được ánh mắt lạnh lùng của hắn,nàng liền không dám nói.
“Không cho phép nàng lấy tên Tiểu Ngọc Nhi.”
“Cái gì?”
“Đổi tên.” Hắn lớn tiếng nói.
“Vậy muốn tên gì?” Nàng cả người giống không có xương ngồi trên người hắn,giọng nói quyến rũ hỏi.
“Chỉ cần không gọi tên đó.”
“Có phải người tên ‘ tiểu Ngọc ’ nào đó chọc giận Lôi