
nhiên, nàng mày liễu vi chọn, môi anh đào khinh mân, hừ lạnh một tiếng, biểu đạt nàng đầy bụng bất mãn cùng phẫn hận.
” bổn vương hiểu được” hắn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ ”
nguyên lai, tiểu thư là ngại bổn vương làm việc quá chậm, thế cho nên
không thể mau chóng đoàn tụ sum vầy, là lỗi bổn vương, thỉnh tiểu thư
tha thứ”
Cát phi Hoa cảm thấy chính mình mau tức đến hộc máu
” di, chẳng lẽ là ta lý giải sai lầm ?”
” nói, đúng” một chữ rõ ràng người nói chuyện khôn cùng tự lấn áp
” khả ngươi hôn sự gần là sự thật a”
Hắn làm nàng tức chết. Cát phi Hoa theo bản năng nắm
chặt quạt tròn trong tay , cuối cùng không khống chế được, đem cây quạt
ném về phía khuôn mặt đắc ý dào dạt tuấn tú
Không ngờ, hắn vừa thủ vừa nhấc lên, dễ dàng tiếp được
quạt tròn, tiến đến chóp mũi ngửi, vẻ mặt còn thật sự nói ” ân, trên mặt quạt có cổ nhẹ hương hoa sen, cùng tiểu thư khí chât rất xứng”
Cát phi Hoa vô lực cúi đầu
” ngươi làm ơn, trước khi thành thân đừng làm cho ta thấy mặt ngươi ” không nên làm nàng sinh khí xúc động giết người
” cũng đúng, tiểu biệt thắng tân hôn *” hắn gật đầu đồng ý
(Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn.)
Nàng muốn nổi nóng , ai dám ngăn cản người đó chịu
” tiểu thư, giá y của ngươi đưa tới” thanh âm Đại Diệp
hợp thời xuất hiện, ngăn trở khả năng chính mình chủ tử không không
khống chế được
” vứt đi” rõ ràng âm ngoan ba chữ
Đại Diệp khó xử Hiệp nhàn Khanh vẻ mặt sâu xa khó hiểu ” này không tốt lắm đâu ?” ít nhất cũng nên chờ Tiêu dao vương đi a
” vậy ngươi nhận lấy “
Đại Diệp nhất thời khổ mặt, ” tiểu thư” không cần khó xử nàng được không
” thay tiểu thư nhà ngươi cầm lại phòng”
” dạ, vương gia”
Hắn nhìn giai nhân vẫn còn tức giận, vân đạm phong
khinh nói : ” nếu tiểu thư không nghĩ trở về phòng, không bằng liền làm bổn phận chủ nhà, bồi bổn vương đến viên trung đình uống chén trà tốt
lắm”
Còn không để yên ? hắn rốt cuộc hoàn toàn không để yên ?
Phẩm trà, chơi cờ, đi hồ, ngắm trăng ngắm hoa thưởng
tranh chữ, làm kim tiểu thư bọn danh môn công tử hội làm, thường làm
hoặc duy nhất có thể làm, đều bị hắn lấy ra chọc ghẹo nàng.
Cái đó cùng ác danh nàng sống phóng túng bản chất không
có gì bất đồng, khác biệt chỉ tại cho chúng nó khoác lên cái áo khoác
cao nhã.
Cát phi Hoa không tích tao nhã, bởi vì tiêu phí rất cao. Mấy chục bạc một hai lá trà, quân cờ bằng ngọc, tranh chữ lỗi
thời……Nhìn đến mỗi dạng dùng để đãi khách gì đó , chỉ làm cho nàng tưởng vọt đến trước mặt phụ thân rít gào một phen, thằng đến khàn cả giọng.
Phá sản ! Phá sản ! Phá sản lão cha ! Thế nhưng lấy bạc
vụng trộm mua rất nhiều có hoa không quả gì đó, càng quá đáng là, lấy
đến trước mặt làm cho nàng nôn.
Cố tình, còn có người luôn luôn trước mặt nàng khen
ngợi ” Đại nhân thật sự là ánh mắt độc đáo, thưởng thức tao nhã” dường
như làm nàng tức giận còn chưa đủ, giống như lửa cháy đổ thêm dầu.
” mặt của ngươi sắc thật kém, nhưng đừng thật sự ở trước ngày thành thân liền dậy không nổi” hắn vẻ mặt lo lắng tay đặt lên trán nàng.
Cát phi Hoa như điện giật hất cái tay không ngay ra, dùng sức lau trán, trong lòng loạn thành một đoàn
Cũng không cần ôn nhu như vậy với nàng ? việc này sẽ
làm lòng nàng luân hãm nhanh hơn, càng sâu, thẳm đến độ vô lực thoát
thân, mà đối mặt trượng phu chính mình yêu thương lại vô tâm , chính là
bi ai lớn nhất của nàng.
Tâm, càng ngày càng không khống chế được, cảm xúc của
nàng cũng lại càng táo bạo, cảm giác vô lực này, chính mình không thể
nắm giữ cục diện làm cho nàng vô cùng bối rối, không biết tiền đồ làm
cho nàng ngày càng lùi bước.
Nhất cử nhất động của nàng hoàn toàn ở trong mắt hắn, tuấn nhan hiện lên một tia nghiền ngẫm
” Đừng nhúc nhích”
Nàng bị hắn thình lình ra tiếng dọa đến, sửng sờ ở tại chỗ
Hiệp nhàn Khanh đáy lòng cười thầm, ở ngoài mặt lại
nghiêm trang lau nhẹ trên mặt nàng vài cái ” tốt lắm, nếu không chân
tướng liền hoa một cái tiểu miêu.
Mặt ô uế sao ?
Cát Phi hoa hồ nghi thân thủ sờ sờ mặt mình, trong lòng không khỏi nói thầm, làm sao có thể, lan can phía trên dị thường sạch
sẽ , nàng từ nơi này dính vào bết bẩn ?
” xem, lại dơ” hắn cầm lấy tay nàng, lại thay nàng chà lau, sắc mặt nhân tay hạ xuống mà lần nữa thâm sâu.
Thời gian tay hắn lưu lại quá lâu, Cát phi Hoa rốt cuộc
phục hồi tinh thần lại, thân thủ rời xa móng vuốt sói của hắn, hổn hển
quát: ” Hiệp nhàn Khanh , ngươi không biết xấu hổ !”
Đối mặt nàng thẹn quá thành giận, hắn lại nhất phái
nhàn nhã tự tại ” lời ấy sai rồi, bản công chính là đối với da thịt của tiểu thư có hảo cảm, nhất thời khó kìm lòng nổi mới thất thố”
” ta đây bởi vì người nào đó thất thố mà không khống chế được lời nói, cũng không có gì đáng trách”
Hắn vẻ mặt nghi hoặc
Trả lời hắn là Cát phi Hoa ngoan cố nhanh chóng bỏ đi
Ở nàng giận mà xoay người rời đi, một đạo trong trẻo mà
sung sướng tiếng cười ở trong hoa viên vang lên, thật lâu không tiêu
tan.
Vào đêm, một bóng đen nhẹ nhàng như khói mưu lược di chuyển vào thành đông cát phủ
Không giống với cát phủ yên