
p chặt vào bức vách, sức nóng lan tỏa theo mạch máu từ cái chỗ mà anh đang làm cho tôi điên đảo. Hai tay tự động ôm anh đáp anh lại. Tóc anh chạm vào làm tôi càng bị khiêu khích, nhưng đồng thời sự nhột nhạt cũng khiến tôi nhận thức được mọi thứ xung quanh.
Tôi và Gideon đang ở trong căn nhà của cha mẹ anh, giữa một buổi tiệc toàn những người nổi tiếng, và Gideon thì đang quỳ gối, rên rỉ trong cơn thèm khát, làm dấy lên ham muốn giữa hai chân tôi. Anh biết rõ phải làm gì với tôi, biết rõ tôi muốn cái gì. Anh không chỉ khéo léo mà còn thấu hiểu bản năng của tôi. Cả hai thứ đó kết hợp lại khiến tôi bị nghiện.
Tôi run lên bần bật, mí mắt trĩu nặng vì khoái cảm. “Gideon ơi… anh làm em… bây giờ.”
Không đáp lại, anh liên tục những động tác như trêu chọc khiến tôi không còn biết xấu hổ gì nữa. Có một cái đó gần như sung bái khi anh tận hưởng cơ thể tôi, như thể chuyện làm tôi sung sướng là điều quan trọng như chính máu thịt của anh.
Tôi rít lên qua kẽ răng, đầu óc váng vất vì mấy ly sâm banh cộng với mùi hương nồng đậm của Gideon và sự hưng phấn của chính mình. NGực tôi căng cứng như sắp nổ tung khỏi cái áo lót bó chặt, cả người run lên. “Sắp lắm rồi.”
Một tiếng động ở phía bên kia căn phòng làm tôi sợ cứng người, ánh mắt nhìn sững vào Magdalene, người cũng đang nhìn tôi trân trối. Cô ả đứng chôn chân ngay sau cánh cửa, mắt mở to, miệng há hốc khi nhìn thấy tấm lưng và cái đầu của Gideon bên dưới tôi.
Nhưng anh đang quá mải mê nên không để ý. Anh đã chạm tới nơi nhạy cảm nhất bên trong tôi.
Mọi thứ đột nhiên thắt chặt dữ dội, rồi buông ra trong cơn khoái cảm ào ạt.
Cơn cực khoái bùng lên ra như lửa. Gideon giữ tôi lại khi đầu gối nhũn ra chờ tôi dịu lại hẳn.
Khi tôi mở mắt ra trở lại, vị khán giả duy nhất đã bỏ đi.
Gideon vội vã đứng dậy, mang tôi qua chiếc ghế dài. Anh để tôi tựa lên thành ghế làm cột sống tôi đau buốt.
Tôi ngước nhìn anh theo chiều dọc thân mình. Sao anh không ôm tôi từ phía sau?
Nhưng chỉ một tích tắc sau, tôi không còn quan tâm anh sẽ làm theo cách nào nữa. Tôi rên lên, nhìn ánh mắt anh tối sầm chứa những tia chiếm đoạt, hơi thở đầy bản năng mỗi khi anh chạm vào điểm tận cùng trong tôi.
Tôi bật ra một tiếng rên run rẩy. Sự cọ xát làm cho niềm ham muốn không bao giờ có thể được thỏa mãn đủ của tôi trỗi dậy. Tôi muốn anh, chỉ mình anh thôi.
Chỉ một lúc thôi anh ngả đầu ra sau, hông lắc lư. “Eva, siết lấy anh đi…”
Tôi siết lại làm anh hét lên. Ánh mắt xanh lơ đầy dục vọng dán chặt vào mắt tôi. Anh rùng mình mạnh, bật ra tiếng kêu quằn quại trong sung sướng. Anh lên đỉnh, sung sướng và thật dài.
Tôi chưa kịp lên đỉnh lần nữa, nhưng không hề gì. Tôi nhìn anh như kẻ chiến thắng. Tôi có thể làm điều này cho anh.
Vào lúc này, tôi sở hữu anh cũng như anh sở hữu tôi.
Gideon nằm cuộn người, tóc rủ lên ngực tôi. “Chúa ơi, mấy ngày vừa rồi không có em anh không sống nổi. Ngay cả mấy tiếng đồng hồ ngồi trong văn phòng thôi cũng đã lá quá sức chịu đựng rồi.”
Tôi vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh. “Em cũng nhớ anh nữa.”
Anh dụi đầu vào ngực tôi. “Khi không có em, anh thấy… Đừng bỏ đi nữa nhé Eva. Anh không chịu đựng nổi.”
Anh kéo tôi đứng dậy, bên dưới vẫn giữ nguyên ở trong tôi cho tới khi chân tôi chạm đất. “Đi về nhà với anh đi.”
“Em không bỏ Cary lại được.”
“Vậy thì kêu anh ta về luôn. Khoan cằn nhằn đã, anh hứa sẽ giúp Cary đạt được cái mà anh ta muốn có được từ buổi tiệc này. Ở lại đây cũng không ích gì đâu.”
“Lỡ anh ấy đang chơi vui thì sao.”
“Anh không muốn em ở đây.” Giọng anh bỗng nghe như ra lệnh.
“Anh có biết mỗi lần anh nói câu đó là em thấy khó chịu lắm không?” Tôi khẽ la lên, ngực đau thắt. “Em có bị làm sao không mà anh không muốn cho em ở gần người nhà anh hả?”
“Không phải vậy cưng à.” Anh ôm tôi vào lòng. “Không phải tại em, mà là tại cái chỗ này. Anh không muốn… anh không thể ở đây. Em muốn biết anh thấy gì trong cơn ác mộng không? Chính là ngôi nhà này.”
“Ôi…” Bụng tôi thắt lại, vừa lo lắng vừa thắc mắc. “Em xin lỗi. Em không biết.”
Chắc tôi nói nghe tội tội, nên anh hôn lên trán tôi. “Lúc nãy anh hung dữ với em, anh xin lỗi nhé. Mỗi lần ở đây là anh lại dễ nổi cáu, nhưng anh biết đó cũng không phải là lý do để lớn tiếng với em.”
Tôi đưa cả hai tay ra vuốt mặt anh, cố nhìn thật sâu vào trong những cảm xúc hỗn độn mà anh luôn che giấu. “Đừng bao giờ xin lỗi vì sống thật với mình trước mặt em nữa. Đó chính là cái em muốn. Em muốn làm nơi trú ẩn an toàn của anh, Gideon à.”
“Em là nơi trú ẩn của anh. Có thể em chưa hiểu thôi, nhưng anh sẽ tìm cách làm cho em hiểu. Về nhà với anh đi, anh có mua cho em mấy thứ này.”
“Em thích được tặng quà lắm.” Nhất là quà của anh, người tự nhận mình là không biết lãng mạn.
Anh cẩn thận ra khỏi người tôi.
“Khỉ thật.” Anh lẩm bẩm. “Anh lại cứng nữa rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái chỗ đầy nam tính của anh, lại thấy hơi rạo rực. “Anh không làm gì được nữa đâu.’
“Còn lâu mới không được.” anh ôm trọn lấy tôi. Cảm giác khoan khoái lan tỏa như dòng rượu ấm chảy khắp trong mạch máu. Tôi vô cùng mãn nguyện khi biết rằng Gideon t