
Tôi nhón chân hôn lên dấu bàn tay tôi để lại trên má anh đỏ bừng, tay vuốt ve mái tóc đen óng ả.
Gideon khuỵu gối xuống cho ngang bằng tôi, thở gấp. “Anh sẽ làm bất cứ chuyện gì em muốn. Cái gì cũng được, chỉ cần em đừng bỏ anh.”
Lúc đó có lẽ tôi nên thấy sợ vì sự mãnh liệt này, nhưng tôi cũng có một đam mê điên khùng tương tự dành cho anh.
Tôi vuốt ve trên ngực để anh bình tâm lại, rồi nói ra cái sự thật mình đang nghĩ. “Hai đứa mình cứ liên tục làm khổ nhau. Em không thể tiếp tục làm vậy với anh nữa, mà em cũng không thể chịu nổi cái sự thất thường của anh được. Tụi mình cần phải chữa bệnh. Rõ ràng tụi mình bị mắc chứng rối loạn nghiêm trọng về hành vi.”
“Anh có đến gặp bác sĩ Petersen hôm thứ Sáu. Anh đã đăng ký làm bệnh nhân rồi, và nếu em đồng ý, mình sẽ điều trị chung. Anh nghĩ nếu em tin tưởng ông ấy thì anh cũng sẽ tin tưởng ông ấy.”
“Bác sĩ Petersen hả?” Tôi nhớ lại cú giật mình khi thoáng thấy một chiếc Bentley đen trờ tới ngay lúc Clancy lái xe rời khỏi phòng khám hôm thứ Năm. Lúc đó tôi tự nhủ là mình bị hoang tưởng. Suy cho cùng thì có vô số xe hơi màu đen ở thành phố này. “Anh theo dõi em hả?”
Anh thở dài, không chối.
Tôi kiềm chế cơn giận. Tôi có thể tưởng tượng cảm giác anh cảm thấy tệ hại như thế nào khi phải phụ thuộc quá nhiều vào một người mà anh không điều khiển được. Vào ngay lúc này thì điều quan trọng nhất là anh có thành ý muốn cố gắng và đã có hành động cụ thể chứ không chỉ nói suông. “Sẽ rất vất vả đó, Gideon à.” Tôi cảnh báo.
“Anh không sợ vất vả.” Suốt nãy giờ anh vẫn không ngừng vuốt ve tôi, như thể việc đụng chạm vào tôi bằng xương bằng thịt cần thiết như hít thở vậy. “Anh chỉ sợ mất em thôi.”
“Anh cần em.” Môi anh lướt dần xuống cổ tôi. “Anh cần phải ở trong em…”
“Không, trời ạ, không phải ở đây.” Nhưng chính tôi còn nghe thấy sự yếu đuối trong lời phản đối đó. Tôi cũng muốn anh ở mọi nơi, mọi lúc, bằng mọi cách…
“Phải là ở đây.” Anh nói khẽ, rồi quỳ xuống. “Phải là ngay bây giờ.”
Anh nhẹ nhàng vén cái đầm lên tới hông rồi bắt đầu hông, không ngừng chuyển động.
Tôi thở mạnh, cố đẩy ra, nhưng hoàn toàn bất lực. Tôi không làm gì được khi sau lưng là tấm kính dày, còn trước mặt là Gideon đang hừng hực quyết tâm, một tay giữ tôi lại, tay kia gần như nhấc hẳn chân tôi lên.
Đầu tôi áp chặt vào bức vách, sức nóng lan tỏa theo mạch máu từ cái chỗ mà anh đang làm cho tôi điên đảo. Hai tay tự động ôm anh đáp anh lại. Tóc anh chạm vào làm tôi càng bị khiêu khích, nhưng đồng thời sự nhột nhạt cũng khiến tôi nhận thức được mọi thứ xung quanh.
Tôi và Gideon đang ở trong căn nhà của cha mẹ anh, giữa một buổi tiệc toàn những người nổi tiếng, và Gideon thì đang quỳ gối, rên rỉ trong cơn thèm khát, làm dấy lên ham muốn giữa hai chân tôi. Anh biết rõ phải làm gì với tôi, biết rõ tôi muốn cái gì. Anh không chỉ khéo léo mà còn thấu hiểu bản năng của tôi. Cả hai thứ đó kết hợp lại khiến tôi bị nghiện.
Tôi run lên bần bật, mí mắt trĩu nặng vì khoái cảm. “Gideon ơi… anh làm em… bây giờ.”
Không đáp lại, anh liên tục những động tác như trêu chọc khiến tôi không còn biết xấu hổ gì nữa. Có một cái đó gần như sung bái khi anh tận hưởng cơ thể tôi, như thể chuyện làm tôi sung sướng là điều quan trọng như chính máu thịt của anh.
Tôi rít lên qua kẽ răng, đầu óc váng vất vì mấy ly sâm banh cộng với mùi hương nồng đậm của Gideon và sự hưng phấn của chính mình. NGực tôi căng cứng như sắp nổ tung khỏi cái áo lót bó chặt, cả người run lên. “Sắp lắm rồi.”
Một tiếng động ở phía bên kia căn phòng làm tôi sợ cứng người, ánh mắt nhìn sững vào Magdalene, người cũng đang nhìn tôi trân trối. Cô ả đứng chôn chân ngay sau cánh cửa, mắt mở to, miệng há hốc khi nhìn thấy tấm lưng và cái đầu của Gideon bên dưới tôi.
Nhưng anh đang quá mải mê nên không để ý. Anh đã chạm tới nơi nhạy cảm nhất bên trong tôi.
Mọi thứ đột nhiên thắt chặt dữ dội, rồi buông ra trong cơn khoái cảm ào ạt.
Cơn cực khoái bùng lên ra như lửa. Gideon giữ tôi lại khi đầu gối nhũn ra chờ tôi dịu lại hẳn.
Khi tôi mở mắt ra trở lại, vị khán giả duy nhất đã bỏ đi.
Gideon vội vã đứng dậy, mang tôi qua chiếc ghế dài. Anh để tôi tựa lên thành ghế làm cột sống tôi đau buốt.
Tôi ngước nhìn anh theo chiều dọc thân mình. Sao anh không ôm tôi từ phía sau?
Nhưng chỉ một tích tắc sau, tôi không còn quan tâm anh sẽ làm theo cách nào nữa. Tôi rên lên, nhìn ánh mắt anh tối sầm chứa những tia chiếm đoạt, hơi thở đầy bản năng mỗi khi anh chạm vào điểm tận cùng trong tôi.
Tôi bật ra một tiếng rên run rẩy. Sự cọ xát làm cho niềm ham muốn không bao giờ có thể được thỏa mãn đủ của tôi trỗi dậy. Tôi muốn anh, chỉ mình anh thôi.
Chỉ một lúc thôi anh ngả đầu ra sau, hông lắc lư. “Eva, siết lấy anh đi…”
Tôi siết lại làm anh hét lên. Ánh mắt xanh lơ đầy dục vọng dán chặt vào mắt tôi. Anh rùng mình mạnh, bật ra tiếng kêu quằn quại trong sung sướng. Anh lên đỉnh, sung sướng và thật dài.
Tôi chưa kịp lên đỉnh lần nữa, nhưng không hề gì. Tôi nhìn anh như kẻ chiến thắng. Tôi có thể làm điều này cho anh.
Vào lúc này, tôi sở hữu anh cũng như anh sở hữu tôi.