Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322063

Bình chọn: 8.5.00/10/206 lượt.



Nàng kia trên môi nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói: “Viễn nhi, ngươi đã trưởng thành rồi sao? Mấy năm nay cuộc sống của ngươi có tốt không?”

Cố Viễn thần sắc ngưng trọng, nhìn nàng không chớp mắt, trong con ngươi sâu thẳm có vô vàn lưu luyến.

Nàng kia ngập ngừng rồi lại nói tiếp: “Nương thực xin lỗi ngươi, lúc trước đã nhẫn tâm bỏ ngươi lúc còn thơ dại mà cùng cha ngươi mà đi. Hi vọng ngươi có thể hiểu được sự đau khổ của nương, tha thứ nương vì đã ích kỷ và yếu đuối.”

Cố Viễn đột nhiên quay mặt qua chỗ khác, nhìn vào khoảng không nào đó.

Thư Kỳ cầm thật chặc tay hắn, nàng biết trong lúc này lòng hắn nhất định khó có thể bình tĩnh, là tràn ngập bi thương a.

Nàng kia hình ảnh chậm rãi nhạt dần, tay Cố Viễn có chút lạnh.

“Viễn nhi, nương phải đi, hi vọng ngươi có cuộc sống thật tốt, hãy tự chăm lo cho bản thân mình, sống thật vui vẻ, đừng lập lại vết xe đổ của ta và cha ngươi . . . . . .”

Hình ảnh của nàng lại mờ đi một chút , sương mù cũng dần dần tiêu tán, giữa không trung trở lại bình thường giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Cố Viễn đậy nắp hòm lại, để vào trong lòng, hướng Tạ Đông Lâu lạy hắn một lạy. Lão giả này vì mẹ của hắn đã giữ đúng hứa hẹn mười hai năm. Đây là lời hứa của một quân tử, nặng như TháSơn, làm cho người ta bắt đầu kính nể.

“A Viễn. . . . . . Thủ hạ lưu tình. . . . . .” Tạ Thanh Ca cưỡi con ngựa trắng thở hồng hộc phá tan vòng vây chạy vào.

“A Viễn, xin ngươi buông tha cho ông nội của ta!” Tạ Thanh Ca xuống ngựa chạy vội tới trước mặt Cố Viễn.

“Thanh Ca!” Tạ Đông Lâu thấp giọng kêu, “Sao ngươi lại tới đây?”

Tạ Thanh Ca quay đầu nhìn lại, ông nội của mình sắc mặt trắng bệch ôm miệng vết thương đứng ở phía sau, nhanh tay đỡ lấy hắn, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Cố Viễn: “Ngươi đã đồng ý điều kiện không tổn thương ông nội của ta! Ngươi. . . . . .”

Tạ Đông Lâu lập tức ngăn hắn lại, khó khăn mở miệng cười nói: “Việc này không liên can tới Cố công tử . Hiện tại ngươi đã đến rồi là tốt , nếu không gia gia còn tưởng rằng ngươi thật sự là một phế vật chỉ biết ăn uống vui đùa.”

Tạ Thanh Ca thẹn đỏ mặt: ” Ông nội, đừng nói chuyện, chúng ta mau đi về chữa thương.”

Tạ Đông Lâu gật đầu, để tùy ý tôn tử giúp đỡ lên ngựa rời đi.

Cố Viễn quay đầu nhìn về phía Thư Kỳ mỉm cười: “Chúng ta cũng trở về thôi.”

Thư Kỳ tùy ý để hắn nắm tay mình, đến cạnh một con tuấn mã đỏ thẫm, hai người phi thân lên, giục ngựa chạy đi.

Ánh trăng như nước. Ban đêm gió trong rừng ôn nhu thổi lướt qua mặt của hai người, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Đột nhiên một giọt lệ nóng rơi trên cổ nàng ,thân mình Thư Kỳ cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Hồi lâu, hắn mới mở miệng: “Cám ơn ngươi.”

Thư Kỳ nghiêng đầu, phát hiện trên mặt của hắn một chút bi thương cũng không có, mà thay vào đó là một loại thanh nhã, bình thản.

“May mắn gặp ngươi, ta mới biết được toàn tâm toàn ý yêu một người là như thế nào. Nếu không, có lẽ ta cũng thật sự rất khó lý giải nỗi đau khổ của mẫu thân. Có thể ta sẽ hận bà ấy cả đời.” Cố Viễn vùi đầu vào trong cổ của nàng thở dài.

“Mẫu thân ngươi kỳ thật cũng là rất yêu ngươi.”

“Việc này tất nhiên.” Cố Viễn cười nói, thần sắc trên mặt làm cho người ta không thể nhìn ra cảm xúc, “Nhưng mà bà ấy lại càng yêu cha ta hơn.”

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn tranh giành với cha ngươi?” Thư Kỳ chế nhạo nói.

Cố Viễn nghiêm túc suy nghĩ, lại nói : ” Nếu như chúng ta có đứa nhỏ, ta sẽ thương yêu chúng thật nhiều, thậm chí cũng giống như nương của ta, càng yêu ngươi nhiều hơn yêu hắn. . . . . .”

“Nói gì đấy!” Thư Kỳ sửng sốt, vừa thẹn lại quẫn, cáu giận nói.

Cố Viễn mỉm cười như có như không, tiếp tục nói: “Nếu có thể, ta muốn giống như lời mẹ nói, cùng ngươi sống cuộc sống như những người bình thường, cùng ngươi uống rượu ngâm thơ, cùng ngươi bơi thuyền trên hồ, cùng ngươi xem mặt trời mọc mặt trời lặn, cùng ngươi đi đến Sơn Cùng Thủy Tận, cùng ngươi sống cuộc sống thật bình yên, cho ngươi dựa vào cả đời.”

Thư Kỳ không nói gì, chỉ để mặc hắn ôm mình thật chặc. Hắn là một nam tử thông minh, hắn biết mình nên bỏ vứt bỏ cái gì tranh thủ cái gì.

Nàng quyến luyến sự ấm áp của hắn, nhưng nàng có thể sống ở chỗ này lâu dài?,ở lại bên cạnh hắn sao?

“Ngươi đừng lo lắng .” Hắn ghìm chặt ngựa, xoay người xuống ngựa, lại giống như ảo thuật đưa bàn tay mở ra. Lòng bàn tay chính là một hạt châu sáng trong.

“Chu Thần châu?” Thư Kỳ kinh ngạc nói.

“Phải”

“Không phải đã giao lại cho Tuyết Tình sao?”

Cố Viễn cười nói: “Thứ này đối với người tu hành mà nói, tác dụng cũng không quá lớn. Nhưng đối với ngươi,lại rất trọng yếu. Có thể bảo trụ tánh mạng của ngươi. Cho nên ta bí mật thỉnh Tuyết Tình đem hạt châu thật sự tặng cho ta .”

Thư Kỳ cẩn thận cầm hạt châu lên, lại nghĩ tới cái gì đó, thở phì phì đem hạt châu thả lại trong tay hắn, trừng mắt nhìn hắn nói: “Ta không cần.”

Cố Viễn nhíu mày: “Vì sao?”

Thư Kỳ xoay người đưa lưng về phía hắn, thấp giọng không được tự nhiên nó: “Không tại sao, không cần chính là không cần, , không cần. . . . . .”

Cố Viễn đột nhiên giươ


pacman, rainbows, and roller s