Snack's 1967
Công Chúa Yêu Phò Mã

Công Chúa Yêu Phò Mã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321295

Bình chọn: 7.00/10/129 lượt.

xuống nhìn sàn nhà.

“Nàng biết ta vốn không tin vào các mối quan hệ, cũng không có thời gian để duy trì một mối quan hệ lâu dài.”

“Tốt rồi.” Thanh âm của nàng cao vút đến mất tự nhiên, “Ta cũng không muốn bị chàng vĩnh viễn kềm chân, chúng ta có thể xem như trời sinh một đôi.” Nàng thiếu chút nữa tự cắn lưỡi mình vì lời nói dối.

Hắn gật đầu, “Nhưng nàng có thể yên tâm, khi nào sự nhiệt tình giữa chúng ta không còn, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng, không để nàng thiếu cơm áo, nàng có thể có đầy đủ mọi thứ trong sinh hoạt, về tiền bạc lại càng không thiếu thốn.”

“Cái gì?”

Hắn dương dương tự đắc, “Nàng không phải muốn dùng ngân lượng kiếm được ăn no một bữa sao?” Hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt kinh ngạc của nàng, “Chẳng lẽ còn chưa đủ?” Hắn chán ghét chính những gì mình nói ra, “Nếu lúc đó nàng muốn hoàn lương, ta sẽ thay nàng tìm một người thiện lương chất phác, thay nàng chuẩn bị một số đồ cưới.”

Nàng khổ sở nói:

“Thật khảng khái.”

Thình lình hắn thấy tức giận, không biết tại sao, nghĩ đến việc nàng sẽ trở thành thê tử của người khác khiến hắn không vui, lại còn có những kẻ khác, hắn càng nghĩ càng tức giận.

Hắn xoay người, thô giọng nói:

“Thu dọn đồ đạc đi.” Lại đột nhiên quay đầu, chán ghét đảo qua trang phục của nàng, “Thay đồ đi, thứ rác rưởi trên người nàng ta cũng không muốn nhìn thấy nữa. Ta sẽ cho người chuẩn bị trang phục mới cho nàng.”

Nhạc Bình khẽ cười:

“Ta biết, chàng không thích kỹ nữ mặc trang phục của kỹ nữ.”

Hắn cũng không có tâm tình nói giỡn với nàng, Uý Vân không nể mặt nói:

“Nàng muốn kháng lệnh?”

Nàng im lặng không nói, tức giận chính bản thân mình, tại sao làm công chúa không muốn, lại muốn tới nhìn mặt tên ngốc này? Nhạc Bình tự hỏi chính mình.

Được rồi, cuối cùng thì hắn cũng sẽ biết hắn đang có được ai; Uý Vân rõ ràng là đồ ngốc, hắn sẽ không bao giờ tìm được một người như nàng. Nhạc Bình quyết định, trong thời gian ngắn nhất sẽ buộc hắn thấy rõ sự thực này.

Đáp lại sự tàn nhẫn của hắn, nàng cố ý bất kính nói:

“Không, ta sẽ không bị chàng hù doạ nữa. Ta đã là một người đàn bà trưởng thành, không phải một tiểu hài tử lúc nào cũng đi theo chàng, chờ chàng bố thí sự quan tâm, thái độ của chàng không ảnh hưởng gì tới ta, ta đã thoát ly khỏi bóng ma của chàng....”

Hắn thô lỗ cắt ngang lời nàng:

“Nếu nàng nói nhiều những lời nhảm nhí như vậy, chẳng bằng chuẩn bị nhanh lên, ta sẽ phái người tới đây giúp nàng trong thời gian ngắn nhất.”

Uý Vân nhanh chóng bỏ đi, dùng sức đập mạnh cánh cửa, âm thanh cơ hồ làm nàng sợ đến nhảy dựng lên, sàn nhà cũng có chút chấn động.

Điên cuồng, kế hoạch này hoàn toàn là điên cuồng.

Nàng nhắm mắt, hít sâu một hơi. Nàng hiển nhiên đã đề phòng mọi tình huóng mới thực hiện kế hoạch này, nhưng chuyện này, quay đầu lại quả thật mới có đường sống.

Uý Vân đi ra ngoài lúc cực kỳ tức giận, nàng rất kiêu ngạo, tự tin mình có thể phá tan lớp mặt nạ vô tình của hắn. Trong trận chiến này, người bảo vệ được sự bình tĩnh, nhất định sẽ là nàng.

Cửa mở ra một cách lén lút, Từ ma ma đi vào không hề phát ra một tiếng động nhỏ.

“Công chúa.”

Nhạc Bình xoay người, sắc mặt nàng có chút tái nhợt.

“Vương gia phái người tới hầu hạ người, bây giờ đang ở bên ngoài.”

Nhanh như vậy sao? Hắn mới đi không bao lâu, lập tức đã phái nha hoàn tới sao?

“Cứ để họ vào.”

Từ ma ma gật đầu, một câu cũng không nói nhiều, đi ra ngoài, suy nghĩ: Tiểu thư này như thế nào từ sáng đến tối thay bà đập phá vậy chứ? Vừa rồi, vị vương gia kia quả thật tức giận đến mức thiêu cháy được người xung quanh rồi.

Phương các này thế nào cũng sẽ có một ngày bị họ làm cho thê thảm.

Cửa vừa mở ra, người xuất hiện là một lão bà khoảng sáu mươi tuổi. Khi bà mở cửa, có vài nha hoàn đem theo mấy chiếc rương nhỏ và phục trang bước vào.

“Vú?” Uý Vân đưa cả bà vú đến đây?

“Nhạc Bình tiểu thư.” Bà nở một nụ cười hiền hậu với Nhạc Bình, sau đó nhìn các nha hoàn nói: “Được rồi, các ngươi có thể đi ra.” Không muốn bọn họ nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.

“Vú, sao vú lại ở đây?” Nhạc Bình vui mừng lẫn sợ hãi hỏi.

Bà vú lắc đầu, “Ta đã nghe đến chuyện nghịch ngợm của ngươi rồi, Uý Vân ngoài miệng mặc dù không nói gì thêm, nhưng ta biết hắn giận điên lên.” Bà cười cười, “Rất nhiều năm rồi, mới có người có thể làm cho Uý Vân phát hoả như vậy, ta nào có thể bỏ qua? Nói thêm nữa.... ta muốn xem xem, nha đầu vụng về này giả dạng hoa khôi phương các như thế nào?”

Nhạc Bình chột dạ cúi đầu, nàng vốn không nghĩ sẽ lừa gạt bà vú, nhưng là....

Bà sẽ nói với Uý Vân sao? Nhạc Bình trộm nhìn bà vú.

“Ngươi còn cái gì có thể giấu giếm được vú sao?” Bà cười, xoa đầu Nhạc Bình, “Yên tâm đi, vú luôn đứng về phía ngươi, cũng nên có người làm cho Uý Vân tức giận một chút.” Bà vừa nói vừa cười không ngừng, “Từ sau khi hắn bắt đầu hiểu chuyện đến nay, ta chưa từng thấy hắn tức giận như vậy.”

Kỳ quái. Như thế nào mà bà Vú lại muốn nhìn thấy Uý Vân nổi giận. Người bình thường nhìn thấy Uý Vân nhẹ nhàng mà nhăn mày đã sợ suýt chết, nàng nhớ có một lần, hắn cao giọng nói với