
năm.
“Đi chơi suốt đêm vui lắm à?”
“Kỳ thật không vui lắm!” Hồi tưởng lại những đoạn hoang đường đã qua, anh cảm thấy cuộc sống chính mình thực nhàm chán, phảng phất mỗi ngày không có mục đích để sống.
“Vậy sao anh lại đi?”
“Không có biện pháp a! Em cũng biết hoàn cảnh nhà anh rồi đó, mẹ anh rời nhà trốn đi, ba anh cũng bỏ anh lại không biết đã đi đâu, trong nhà chỉ còn mình anh, đối diện với bốn bức tường vắng lặng không người, nên anh cảm thấy sợ hãi, mới có thể mỗi ngày đều rong ruổi ở bên ngoài.” Cho dù anh mỗi ngày đến Đào gia ăn cơm, cuối cùng vẫn phải rời khỏi đó.
Nhưng không khí ấm áp ở Đào gia vẫn làm cho anh ghi tạc trong lòng, bởi vậy sợ hãi một mình trở về đối mặt với cô đơn, cho nên anh luôn kêu gọi đám người, mỗi đêm đều phải có người bên cạnh anh, mới có thể thoáng che lấp được cảm giác tịch mịch rợn người kia.
“Anh có thể tới tìm em mà!” Cô nhìn anh, giọng nói mang theo nét đau lòng nói.
“Xán Xán công chúa, mỗi đêm chín giờ em đã đi ngủ, anh ngay cả gọi điện thoại cho em đều đã bị ba Đào mắng đến thối đầu, làm sao dám tìm em?” Anh tức giận nói.
Đào Xán Xán cắn cắn môi,“Vậy bây giờ anh chuyển đến nhà em, nhà của em còn có một gian phòng trống.”
Anh nhướng mày, xấu xa cười nói:“Sao vậy? Nhanh như vậy đã muốn ở cùng với anh sao? Biết thân thể của anh quá quyến rũ rồi sao?”
“Anh thực chán ghét nha!” Mặt cô đỏ ửng, tức giận trừng anh một cái.“Em thật sự nghiêm túc mà.”
“Anh cũng nghiêm túc.” Ngao Húc Bang rửa chén xong, bắt đầu ép trái cây. “Mấy năm nay tuy anh làm cảnh sát tiền lương tuy rằng không cao, nhưng anh đã chuẩn bị một số tiền đủ để mua một căn nhà.”
“Mua nhà làm cái gì?” Cô tò mò hỏi.
“Đương nhiên là cho em đến ở a!” Anh nhìn cô nháy mắt,“Bằng không nếu anh cưới em rồi, em sẽ ở đâu? Không lẽ muốn cùng anh đến sở cảnh sát ở sao?”
Cô vừa vui vừa thẹn,“Em có nói muốn gả cho anh sao?”
“Chậc chậc chậc, kiêu ngạo của công chúa lại bày ra rồi kìa.” Anh đem nước trái cây đã ép xong bày ra dĩa cười nói:“Nếu em không kết hôn với anh, làm sao có thể cùng anh ‘đi chơi’ suốt đêm nhỉ?”
“Ngao Húc Bang, anh thực quá lắm nha!” Đào Xán Xán bị anh trêu chọc, ở tại chỗ dậm chân.
“Được được được, anh xấu xa nên sẽ đem nước trái cây đến bái kiến cha mẹ vợ tương lai đây.” Anh cười ha ha, vừa vặn lướt ngang qua người Đào Thế Đường.
“Các em đang nói chuyện đi chơi suốt đêm sao?” Bước vào lấy đồ uống Đào Thế Đường vừa vặn nghe một đoạn như thế, tò mò hỏi.
“Không có mà! Em chỉ trách anh ấy sau không mang em đi chơi ban đêm,sau đó tự trách em trươc kia nhất định phải đúng chín giờ đi ngủ.” Đào Xán Xán nhăn mũi, bộ dáng đáng yêu.
“Ai bảo em họ Đào!” Đào Thế Đường từ trong tủ lạnh lấy ra lon Côca,“Nhưng em có biết lúc trước, mỗi đêm anh ta nhất định đúng chín giờ đều chạy xe đến dưới lầu, sau đó chờ em tắt đèn mới đi không?”
“A?” Cô chấn động, bỏ qua không biết.
“Ừm, anh đã nói ra bí mật của Ngao Húc Bang rồi sao? Vậy xem như anh chưa nói nhé.” Anh nhíu mày, nhún nhún vai, sờ sờ mũi, muốn rút lui.
“Anh hai à….......” Cô đi theo phía sau Đào Thế Đường, làm nũng nói:“Còn có chuyện gì mà em không biết nữa không? Nói cho em biết đi mà!”
“Sao em không đi hỏi chính anh ta ấy!” Anh run rẩy, toàn thân nổi da gà.
“Hỏi cái gì?” Ngao Húc Bang vừa đưa nước lên phòng khách xong, tâm tình đặc biệt tốt trở lại cửa phòng bếp.
Đào Xán Xán vừa thấy anh đến, dang rộng hai tay, cười meo meo xông lên phía trước,“Ngao Húc Bang!”
“Có mặt.”
“Ôm một cái.” Cô vui vẻ đầu xà vào lòng của anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh. Hiện tại cô mới biết được, được một người yên lặng yêu, thì ra là một chuyện hạnh phúc đến như vậy.
Ngao Húc Bang vừa tan tầm, đã ghé vào trong nhà của Trần Thanh Tài, cùng anh ta ăn cơm nói chuyện phiếm. Bởi vì mấy ngày hôm trước anh vận dụng một chút quen biết, giúp Trần Thanh Tài tìm môt công việc trong một công ty phục chế xe, tuy rằng tiền lương không cao, bất quá vừa vặn là sở trường của Trần Thanh Tài, hơn nữa ông chủ hãng xe cũng cung cấp một ngôi nhà tiện nghi cho Trần Thanh Tài, để cho một nhà lớn nhỏ của bọn họ không cần phải tách ra.
Trần Thanh Tài vô cùng cảm kích, đặc biệt bảo vợ nấu một bàn tiệc, cảm tạ Ngao Húc Bang.
Tuy rằng trước kia bọn họ đều là anh em, nhưng bên trong tình anh em của hai người bọn họ [ngưu tầm ngưu, mã tầm mã'>, cho nên cảm tình so với những người khác đặc biệt tốt hơn nhiều.
Đều xem đối phương như anh em ruột của nhau, nhưng lúc Ngao Húc Bang quyết định rời khỏi Trấn Hạnh Phúc, không hề thông báo với ai, một mình lên Đài Bắc phát triển.
Đêm nay anh cùng Trần Thanh Tài vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm thiên nam địa bắc, gần như đã quên thời gian. Trần Thanh Tài lần nữa cam đoan cùng anh, sẽ không động thủ lão bà đánh lần nữa, về sau nhất định sẽ làm tốt ông chồng tốt, ba ba tốt. Rượu quá ba tuần, Trần Thanh Tài đã có men say, còn lôi muốn kéo anh đi tiếp.
“Tiếp tục con khỉ, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Ngao Húc Bang giúp đỡ Trần Thanh Tài đứng dậy.“Hơn nữa tôi vừa gọi điện thoại cho vợ tương lai của tôi, muốn cô ấy tới đón tôi, cậu cũng đi ngủ