
súc kể lại hành động hôm qua của Hách Liên Khuyết một lần,
Thượng Quan Mạn hơi giật mình: “Yêu nhi thật như vậy sao?”
Thượng Quan Uyên rất mất thể diện nhíu chân mày: “Giảo hoạt cơ trí như vậy,
thật không giống đứa trẻ ba tuổi.”
Thượng Quan Mạn như có điều suy nghĩ. Hách Liên Khuyết tuy là do Hách Liên Du
một tay nuôi lớn, nhưng hắn làm chủ một nước, tất nhiên cực kỳ bận rộn, coi như
muốn dạy Hách Liên Khuyết cũng nhất định có tâm vô lực. Ba tuổi chính là lúc
đứa trẻ học bắt chước, nói không chừng nghe nhìn trong hoàng cung, học thấu đáo
những chuyện lục đục. Con trai của nàng tất nhiên cực tốt, hư chính là thâm
cung bẩn thỉu kia, nàng không nhịn được xoa xoa mi tâm.
Hmm, trong lòng nàng đã bắt đầu mài đao xoèn xoẹt, tính toán muốn cứu vãn lại
sự ngây thơ chất phác cho con trai cưng của mình.
Buổi chiều, chuông trống kêu vang, tiếng người huyên náo, người người tấp nập
đầu đường cuối hẻm, xe của Thần đế Cố quốc và thần tử chạy giữa đường cái, đội
ngũ quanh co một đường, tướng sĩ mặc giáp uy vũ đi qua, vang vang có tiếng,
thấy đầu không thấy đuôi.
Chỉ thấy xe loan bốn trụ khắc hoa của đế vương chạy qua ở giữa, lướt trên tiếng
hô to đinh tai nhức óc. Bốn trụ đều được điêu khắc, trái khắc Thanh Long phải
khắc Bạch Hổ, xe loan bằng vàng khắc long phượng, sáu con tuấn mã tất cả đều
đeo tua đỏ, cao quý hoa lệ, đốt mắt mọi người.
Lại thấy cửa sổ xe loan hơi mở, rèm vàng sáng bị ngón tay thon dài chậm rãi vén
lên, như có người từ trong cửa sổ nhìn ra, xuyên qua mọi người trông ra khoảng
không. Giây lát, lại chậm rãi buông xuống, cửa sổ bị người khép lại.
Trên lầu các, Thượng Quan Mạn dắt tay Hách Liên Khuyết: “Yêu nhi, trở về phủ
thôi.” Hách Liên Khuyết “Dạ” một tiếng, từng bước một quay đầu lại đi theo nàng
đi xuống lầu.
Loan giá của Thần đế Cố quốc cuối cùng an toàn rời đi Tây Lãnh ở giờ Thân.
Ngày hôm sau, lại không thấy Hách Liên Khuyết la hét đòi ngủ nướng, trong lòng
nàng giống bị nắm chặt. Trong đầu chỉ còn lại hoảng sợ, không mang giày liền
vội vã chạy đi, vòng chuông trên mắt cá chân vội vàng loạn kêu. Xuyên qua hành
lang, đình viện rộng rãi dưới thềm đá, cành lá xanh biếc chập chờn, chỉ thấy
một thân ảnh nho nhỏ mạnh mẽ rắn rỏi đang đứng.
Làm như nghe được âm thanh, Hách Liên Khuyết mãnh liệt quay đầu lại, mồ hôi
từng hột sáng trong từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớn của nó chảy xuống, một
tiếng la vui sướng vang lên, tựa như chiếu sáng trọn cả đình viện, “Mẫu thân!”
Nàng chạy tới ôm nó vào lòng, nó vặn vặn lông mày, mặc dù chẳng biết tại sao,
vẫn ngoan ngoãn mặc nàng ôm. Trái tim nàng đập loạn như trống, sắp không nén
được.
Hồi lâu mới cười hỏi: “Không phải muốn ngủ nướng với mẫu thân sao, sao sớm vậy
đã dậy rồi.”
Thanh âm của Hách Liên Khuyết mềm nhũn: “Yêu nhi đã quen rồi, không ngủ được
nữa.”
Nàng nhất thời chỉ không biết làm thế nào.
Hoảng hốt qua hơn một tháng.
Kể từ khi nàng nhận dạy dỗ Hách Liên Khuyết liền ít vào cung. Phương ma ma tới
phủ tìm nàng, nàng cũng có chút ngoài ý muốn, vội vã thay xong cung trang khách
khí hỏi: “Hôm nay ma ma đến hàn xá, không biết có gì cần.”
Phương ma ma chỉ tỏ vẻ khó nói: “Đại nhân đừng hỏi, theo lão nô vào cung xem
điện hạ đi.”
Liền theo nàng một đường vào cung đến tẩm điện của công chúa Phương Hoa, chỉ
thấy hoàng hậu Tây Lãnh nhăn đầu lông mày ngồi ở ngoài điện. Nàng vừa muốn hành
lễ, hoàng hậu đã bước lên trước đỡ khuỷu tay của nàng: “Đều không phải là người
ngoài, lễ này liền miễn, khanh mau đi xem Phương nhi đi, nó nghe lời ngươi nói
nhất.” Nàng không tiện nhiều lời, tạm biệt hoàng hậu vào nội điện. Trong nội
điện có tầng tầng màn, mấy thị nữ vây xem, thấy nàng đi vào, đều nhường đường.
Phương Hoa cởi áo ngoài đắp chăn mà nằm, hai má đỏ ngầu, ngực dồn dập phập
phồng, nàng giơ tay lên, cố hết sức kêu lên: “Cố tỷ tỷ.”
Nàng vội vươn ngón tay bắt được một bàn tay trắng nõn, mới giật mình tay nàng
thật nóng bỏng, không khỏi cau mày, hỏi thăm Phương ma ma: “Đã bảo ngự y xem
bệnh chưa?” Phương ma ma rũ mắt nói: “Đã xem rồi.” Nàng nhìn công chúa Phương
Hoa, kê vào lỗ tai Thượng Quan Mạn nói nhỏ mấy chữ.
Thân hình nàng chấn động.
Phương Hoa che ngực khoát tay áo với Phương má má, Phương ma ma hiểu ý dẫn theo
người hầu không tiếng động lui ra ngoài, chỉ còn lại Thượng Quan Mạn và Phương
Hoa.
“Cố tỷ tỷ...” Phương Hoa hết sức nắm tay nàng, đứt quãng mở miệng: “Tỷ thay
ta... Thay ta hỏi hắn, sao từ đầu đến cuối chưa từng liếc ta một cái, Cố tỷ tỷ,
mỗi lần ta nhắm mắt lại đều là bóng dáng của hắn, ngày nhớ đêm mong đều là
hắn...” Khóe mắt nàng lăn xuống những giọt lệ: “Trong lòng hắn... Ngay cả một
chút cũng chưa từng để ý ta sao?”
Nghe nàng từ từ nói như vậy, Phương ma ma lại nói ra căn bệnh, nàng không khỏi
thở dài. Kể từ sau khi người nọ đi, bệnh đâu chỉ có một mình Phương Hoa, không
khỏi siết chặt nàng ấy, dịu dàng nói: “Điện hạ.” Phương Hoa từ dưới gối lấy ra
một túi gấm nhét vào trong tay nàng: “Tỷ tỷ, sức khỏe của Phương nhi không được
rồi, chỉ có thể nhờ tỷ tỷ thay mặt Phương nhi đi một chuyế