Teya Salat
Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323755

Bình chọn: 7.00/10/375 lượt.

ởi vì là Đế Cơ gả đi ra ngoài,

trường hợp này nên cùng Phò mã tham dự mới đúng, chỉ là nàng không biết đối mặt

hắn như thế nào, có phần mâu thuẫn, ngay cả kiệu cũng không ngồi, quyết định

dạo bước đi trước.

Nàng không thích có người quấy rầy, vì vậy chọn đường mòn yên tĩnh. Đã gần đến

cuối mùa thu, trên cây lá rụng lác đác lơ thơ. Bởi vì Hoàng đế không thích nhìn

lá rụng xào xạc, đường mòn trong cung đều bị quét không nhiễm hạt bụi. Trong

bóng đêm cây cành rậm rạp, đình đá nhỏ trong đó nhìn có phần rõ ràng. Chợt nghe

có tiế́ng người nói nhỏ, nàng không khỏi dừng chân, nghe thanh âm kia làm như

trong rừng truyền đến. Dừng một chút, cuối cùng không nhịn được nhẹ nhàng đi

qua. Cung đình bậc thềm ngọc, hoa thơm nứt mũi, ánh trăng mê người, cô gái mặc

áo gấm hoa văn xanh áo choàng lông chim nằm trong ngực nam tử áo gấm mũ ngọc,

không thấy rõ mặt mũi. Có ánh trăng chiếu vào trên mặt nam tử, thấy gương mặt

tuấn mỹ, lại chính là Cửu hoàng tử vừa rồi.

Thượng Quan Mạn chợt giật mình, không nghĩ bắt gặp Cửu hoàng tử tư tình, nếu bị

phát giác chỉ sợ lúng túng, xoay người muốn đi, chỉ nghe nàng kia dịu dàng nói:

“Chàng còn không đi, không sợ đến trễ sao?”

Thanh âm nghe cực kỳ quen thuộc, trong đầu nàng có bóng người thoáng qua, đột

nhiên quay đầu lại, thấy giương mặt mỉm cười của cô gái kia. Ánh trăng màu bạc

phác hoạ gò má tinh xảo, chính là Nhu Phi!

Cửu hoàng tử ôm mặt Nhu Phi cúi đầu hôn xuống, mơ hồ đang cười: “Có nàng ở nơi

này, ta thế nào chịu được rời đi.”

Nhu Phi còn muốn nói nữa, đột nhiên vẻ mặt dừng lại, chợt giận đấm hắn: “Mau đi

đi.”

Trong mắt Cửu hoàng tử đầy vẻ không tình nguyện, không nhịn được nàng đẩy đi,

chỉ đành phải quay đầu lại đi xuống thềm đá, cuối cùng biến mất ở trong rừng

cây rậm rạp.

Nhu Phi chuyển thân thể một cái, mới cười nhạt “Ra đây đi.”

Đã bị phát hiện như vậy, cũng không cần thiết tiếp tục ẩn nấp, nàng đi ra khỏi

nơi ẩn thân, đứng ở dưới bậc nhàn nhạt nhìn Nhu Phi. Nhu Phi cũng nhìn nàng.

Tóc mây búi tóc tôn mặt mày trắng nõn, địch y cung váy, trong bóng đêm chập

chờn như lan. Nhu Phi đột nhiên cười: “Thật là đẹp mắt, hèn gì người đó thích

ngươi.”

Thượng Quan Mạn lẳng lặng nhìn nàng, một hồi lâu mở miệng: “Ngươi có ý... Có ý

gì?”

Nhu Phi không chút để ý nắm sợi tua trên áo choàng, dùng đầu ngón tay lách vòng

lên, nụ cười trên mặt nhàn nhạt: “Ngươi không phải đã nhìn thấy sao, thân thể

quan gia thật không tốt, ta ở trong cung không quyền không thế, luôn phải tính

toán vì sau này.”

Nàng nhìn nàng ta, trong lòng bình tĩnh khác thường: “Hách Liên Du không đủ

ngươi phụ thuộc à, còn muốn đi chọc Cửu ca.”

Nhu Phi kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt lóe lên giảo hoạt: “Ai nha, ngươi cũng

biết rồi sao.”

Thượng Quan Mạn lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác: “Hắn rốt cuộc cho ngươi vào

cung để làm gì?”

“Không có gì, bất quá để hoàng cung trở nên náo nhiệt chút.” Nàng cười rất hứng

thú.

Náo nhiệt? Trong lòng Thượng Quan Mạn đột nhiên dấy lên tức giận. Trong cung

đầy chướng khí, nào chỉ là náo nhiệt, nàng khẽ cắn răng: “Ta sẽ không để cho

ngươi tiếp tục.”

Nhu Phi cười cong hai mắt, nhẹ nhàng như trăng: “Tốt thôi, ngươi đi nói với

hoàng thượng đi, nói ta là người của Hách Liên Du, chia ra cấu kết cùng Cửu

hoàng tử thái tử. Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, ta cùng với hắn lăng trì xử

tử, trong cung này liền thanh tịnh, trong triều cũng thanh tịnh.”

Nàng ta lại đem Hách Liên Du ra uy hiếp nàng.

Thượng Quan Mạn không nhịn được nắm quyền, ánh mắt tựa như tôi ngọc lạnh lùng

nhìn chằm chằm nàng ta. Ánh mắt Nhu Phi nhẹ nhàng khẽ quấn ở trên mặt nàng,

cuối cùng cười ra tiếng: “Thế nào, không bỏ được?” Nụ cười đẹp của nàng ẩn ở

trong bóng đêm, yêu dị như hoa anh túc: “Vậy thì an tĩnh một chút đi!” Liền

không nhìn nàng, yểu điệu rời đi.

Đợi nàng đến Lê viên, quốc yến đã bắt đầu. Hoàng đế nâng ly cùng uống, trên

dưới đều là tiếng hô “Vạn tuế”. Nội thị dẫn nàng đến nhã các hai người chuyên

ngồi, có ánh đèn soi sáng thấp thoáng trên tầng tầng màn che, có thể thấy được

thân ảnh cao to mơ hồ bên trong màn. Khắp mọi nơi cũng không đốt đèn, chỉ có

đèn cung đình nội thị xách theo, vầng sáng yếu ớt đung đưa trong gió, tạo thành

bóng vỡ hỗn độn ở trên bậc thềm cẩm thạch. Bóng dáng bên trong màn che càng

thêm rõ ràng, nhìn bóng lưng của hắn, dường như là mộng ảo.

Lại thấy một bóng dáng linh lung vọt lên trước. Bởi vì có ánh sáng, bóng người

cực lớn chiếu trên màn che, nàng không nhịn được cầm ngọc bội rớt xuống trên

dải lụa lên, hơi lạnh như có thể cho lòng của nàng an tĩnh lại.

“Lấy trà thay rượu, kính Đại nhân một chén.”

Thanh âm kia mang vài tia đáng yêu, ngọt mềm làm như đường sữa ngậm trong

miệng.

Trong cốc trà sáng bóng long lanh nổi ra vòng vòng rung động, đánh tan cái bóng

trong trà.

Hách Liên Du cũng không mở miệng, Thanh Thụy đã lên trước: “Chiêu Dương Điện

hạ, ty chức đưa Điện hạ trở về.” Chiêu Dương chợt đỏ mặt lên, hung hăng trợn

mắt nhìn Thanh Thụy một cái: “Cút ngay.”

Mặt Thanh Thụy không chút thay đổi, không nhúc nhích.

Chiêu Dương nhìn về