Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324472

Bình chọn: 9.00/10/447 lượt.

ẻ mặt cực kỳ kích động. Nàng nghe không hiểu chỉ

mờ mịt nhìn. A Muội quay mặt lại hỏi nàng: “Tướng công của ngươi đâu?”

Nàng mới phản ứng được nàng đang hỏi Hách Liên Du, trên mặt bỗng nhiên đỏ lên,

cười yếu ớt nói: “Mới vừa rời ra.” Nàng không lo lắng, nơi này nhỏ như vậy, vẫn

có thể dễ dàng tìm được hắn. A Muội lại thần bí cười với nàng một tiếng, nói:

“Cũng rất nhanh sẽ đến.” Xoay mặt nói mấy câu với cô nương ở giữa, giải thích

với nàng: “Nàng gọi A Hỉ.” Cô nương gọi A Hỉ cười dịu dàng nhìn nàng. Thượng

Quan Mạn mới phát hiện A Hỉ đeo khuyên tai to, trên cổ tay đeo một đôi vòng

tay, trên cổ đeo vòng bạc, ở nút cài trước ngực và bên hông dây lưng buộc từng sợi

dây bạc thật dài, toàn thân ánh bạc lấp lánh, trang phục không giống A Muội.

Cũng không biết A Muội nói với nàng cái gì, A Hỉ kéo tay của nàng đi vào trong

phòng, trở ra, chính là trang phục giống như nàng.

Ngoài viện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Thân thể A Muội linh

hoạt, xoay người sang chỗ khác một hơi thổi tắt ngọn đèn dầu. Bên trong phòng

nhất thời đen lại, chỉ thấy ánh trăng từ ngoài cửa sổ tiết vào, ánh bạc đầy

đất.

Một hồi lâu ánh mắt mới thích ứng bóng tối đột nhiên tới. Xoay người lại nữa, A

Muội kéo khuỷu tay nàng. Các cô nương mở ra một cái rương đỏ lớn. Nàng còn chưa

kịp mở miệng hỏi thăm liền bị nhét vào. Lúc mới vào trong phòng cũng có một cái

rương giống vậy, chắc A Hỉ cô nương ở bên trong.

Nắp hòm phanh khép lại, A Muội nhảy người ngồi lên, lại thấy phương hướng đối

diện cửa mở ra một lỗ nhỏ, Thượng Quan Mạn ngẩng mặt. Trong lỗ chỉ thấy bắp

chân mảnh khảnh của A Muội và ống quần trúc lúc ẩn lúc hiện.

Cửa ầm bị đụng vỡ, chỉ thấy ở cửa có nhiều bàn chân. Một người hát lên bài hát,

nàng nghe lại không hiểu, lắng nghe ngôn ngữ rất vội vàng. Mấy cô nương cũng

hát đáp, thanh âm các nàng thanh thúy, uyển chuyển làm như chim hoàng oanh.

Nghe trong tai, một xướng một họa, rất là dễ nghe.

Lại một người lên trước, thanh âm ôn thuần, như gió thổi qua bên tai: “Xin chỉ

giáo.”

A Muội cười lên: “Ngươi tới tìm cái gì?”

Hách Liên Du nói: “Tại hạ tìm thê tử bị cô nương giành được.”

A Muội nghiêm túc nói: “Tại sao ngươi tới đòi liền trả ngươi, ngươi cần trả lời

vấn đề của mấy người chúng ta đã.”

“Cô nương mời nói.”

“Ta hỏi ngươi, nàng tốt hơn ta chỗ nào, chẳng lẽ ta không xinh đẹp?”

Lúc này Thượng Quan Mạn mới hiểu, cô nương kia trang sức lộng lẫy, A Muội và

hai cô nương khác lại mặc trang phục khác. Đoán hẳn là dâu phụ, chắc là cần tân

lang dụ dỗ dâu phụ vui vẻ, mới thả người. Nàng tựa tại trong rương cũng sinh ra

hiếu kỳ, muốn nhìn bộ dạng Hách Liên Du cảm thấy khó xử, không tự chủ được

ngưng thần nghe, chỉ nghe Hách Liên Du nói: “Tiếng Hán chúng ta có một câu gọi

là ‘Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha, chẳng hề lưu luyến chút tình lòng ta.’ Cô nương

tuy đẹp, cũng không phải là người tại hạ muốn.”

Thanh âm hắn từ tính dễ nghe, vang vọng ở trong bóng đêm chỉ cảm thấy như có

tiếng vang.

Thượng Quan Mạn nghe vậy chỉ chậm rãi quay đầu đi, thân thể ngăn trở ánh sáng

vào lỗ nhỏ, chỉ cảm thấy bên trong đen nhánh không thấy năm ngón tay. Nàng cảm

thấy thật may là trốn ở chỗ này, trong bóng tối màu đỏ ửng từ từ leo lên gương

mặt. Hoa lựu đã nở trên tóc, ẩn có hương nồng, cánh hoa buông xuống dưới đánh

vào trên mặt, lành lạnh nóng bỏng gò má.

A Muội nghe vậy chỉ lẩm bẩm tái diễn: “Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha thật là dễ

nghe...” Một cô nương nói liên tiếp, A Muội mãnh liệt hồi thần, cười nói: “Ta

không thể để cho ngươi lừa dễ vậy. Nếu ngươi thích nàng, vậy ngươi thích nàng ở

điểm nào?”

Cũng là một hồi trầm mặc đột ngột, tĩnh đến chỉ nghe thấy thanh âm tim mình đập

thình thịch, thật kịch liệt, chỉ sợ người bên ngoài cũng nghe được. Hách Liên

Du không nói chuyện nữa, A Muội lại nóng nảy: “Ta đang nói chuyện với ngươi

nha, ngươi thích nàng chỗ nào.”

Nàng vô ý thức nắm ngón tay.

Hách Liên Du cười nói: “Tất cả ta đều thích.”

Tim Thượng Quan Mạn vẫn còn đập bịch bịch, nghe vậy cười lên tiếng. Thiếu niên

không lưu loát này, hoàn toàn không phải là Hách Liên Du trong truyền thuyết,

nhưng trong lòng nàng lại tràn đầy thích.

A Muội cũng cười hì hì: “Cửa này của ta xem như là qua, còn có một cửa nữa,

ngươi phải làm được mới có thể giao tân nương cho ngươi.” Các cô nương tộc A

Xương nâng hai ly gốm tới, một giao cho Hách Liên Du, một giao cho thiếu niên

vừa hát đối kia. Không biết là cái gì, chỉ ngửi thấy mùi hôi thối đập vào mặt,

mọi người không khỏi nhéo lỗ mũi.

A Muội nói: “Uống nó đi.” Các cô nương A Xương cùng kêu lên thúc giục:

“Uống...uố...ng!” Chúng miệng chát chúa, đinh tai nhức óc.

Nghĩ đến cực kỳ không dễ uống, thiếu niên kia nhấp một hớp, Hách Liên Du nhìn

một hồi lâu lại cau mày uống một hơi cạn sạch, khiến mọi người rối rít kêu lên.

A Muội cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ cười

dài nhìn nàng.

Mặt A Muội đỏ lên, vội mở ra cái rương. Thượng Quan Mạn ngẩng mặt, vừa bắt gặp

ánh mắt hắn quăng tới, tròng mắt thâm trầm, đưa tình hữu tình, vẻ mặt như vậy


Polaroid