
oán đổi trở lại, Vô Mẫn Quân có vẻ phấn chấn vô cùng, khi làm một ít hành
động thân mật cũng rất tự nhiên nhưng ta thì lại cảm thấy ngượng ngùng…
Đại khái là do da mặt không dày bằng hắn như vậy…
Thời gian buổi chiều, Vô Mẫn Quân phải đi ngự thư phòng, ta ngồi một lát ở
trong Chưởng Kiền điện, Bình Dương và Lã Dẫn đã tới rồi, Bình Dương nói
chính mình rất nhàm chán , ta cũng tràn đầy đồng cảm, dù sao cẩn thận
nghĩ lại lại cảm thấy rất không thích hợp, dù sao Bình Dương là vì mang
thai, mà ta… cũng không đến mức nhàm chán như vậy…
Ngày thường
lúc ta còn ở trong cơ thể Vô Mẫn Quân, chuyện phải làm nhiều không đếm
hết, Vô Mẫn Quân cũng tới hỗ trợ, hai người chúng ta đều đặc biệt không
hề có cảm giác nhàm chán gì, trừ phi có đôi khi Vô Mẫn Quân nhàn hạ,
tránh ở trong Chưởng Kiền điện ngủ hoặc là đọc sách.
Mà hiện việc ở trong triều hoàn toàn giao cho Vô Mẫn Quân, tự mình ta ngược lại cảm
thấy không có việc gì làm, thật sự là khiến cho người ta rối rắm.
Bình Dương cùng ta ngồi cùng một chỗ, hai người bắt đầu tán gẫu linh tinh,
ta cũng không biết gì về chuyện trong cung, chỉ có thể nghe Bình Dương
nói, chỉ trong chốc lát Bình Dương đã mất hứng: “Hoàng tẩu, hôm nay vì
sao tẩu chỉ nghe mà không nói gì? Ngày xưa mỗi lần muội tới tìm tẩu, tẩu đều có rất nhiều tin tức !”
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân rốt cuộc là nghĩ cái gì… chứ?
Nói không nên lời gì có thể khiến cho người ta có hứng thú nói chuyện linh
tinh, ta có chút xấu hổ đành phải nói cho Bình Dương chuyện về Đông
Nguyên quốc, những chuyện này dù là Vô Mẫn Quân cũng không nói được, vì
thế Bình Dương cảm thấy vô cùng hứng thú, ta nói tới những chuyện trước
đây của ta, cũng dần dần lật lại trí nhớ nhiều năm trước đã phủ đầy bụi, tự mình bắt đầu cũng cảm thấy hứng thú.
Sau khi nói chuyện phiếm với Bình Dương đến giờ ăn cơm chiều, Vô Mẫn Quân cũng đã trở lại, lưu
Bình Dương và Lã Dẫn ăn cơm ở đây, cơm nước xong sau Bình Dương và Lã
Dẫn rời đi, ta liền uyển chuyển tỏ vẻ với Vô Mẫn Quân rằng mình cảm thấy nhàm chán một chút.
“Nếu mỗi ngày chỉ có thể ở trong Chưởng Kiền điện, Bình Dương cũng không phải đến mỗi ngày ta cũng không biết nên
làm cái gì.” Ta nâng cằm, thật là sầu lo.
Vô Mẫn Quân gật gật đầu: “Phải, vậy ngươi đến giúp ta?”
Vẻ mặt ta đau khổ nói: “Trừ bỏ chuyện này ra, không có chuyện gì mà ta có thể làm sao…”
Vô Mẫn Quân thay ta đưa ý kiến: “Luyện võ?”
“Được, việc này có thể…”
“Sau đó, học nữ công?” Vô Mẫn Quân thay ta phân tích, “Không nói gạt ngươi,
hiện tại ta đã có thể thêu hà bao, hoa văn uyên ương linh tinh cũng hoàn toàn không có vấn đề.”
Ta nói: “Việc này cũng không phải đặc biệt đáng giá kiêu ngạo…”
Vô Mẫn Quân nói: “Sau đó, tuy rằng ngươi không thích học hành, nhưng là
hoàng hậu một quốc gia vẫn nên có chút học vấn, nếu ngươi đồng ý ta có
thể mời Thái phó đến cho nguôi.”
Ta nói: “Việc này cũng không tất yếu… Cũng thế, dù sao cũng không có việc gì làm, ngươi để cho hắn đến đây đi.”
Vô Mẫn Quân vừa lòng sờ sờ đầu của ta: “Ngoan.”
Ta hất tay hắn, nói: “Ai, làm hoàng hậu của ngươi lại nhàm chán như vậy, sớm biết rằng…”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Khụ khụ khụ, chỉ sợ nếu lúc trước ngươi đi làm thê tử của Nguyên Úc hoặc là Ngô Ung cũng chưa chắc đã thú vị hơn hiện tại.” Vô Mẫn Quân đen mặt
nói.
Ta: “…”
Ta nói: “Ta tùy tiện nói thôi, ngươi không nên nghĩ nhiều…”
Vô Mẫn Quân nói: “Hừ.”
Ta: “…”
Nhược trí không kém trí… Ngày thứ hai Vô Mẫn Quân mời Thái Phó đến dạy ta học bài, Thái Phó tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, bởi vì ở lần tiết đón hoa xuân đó, Vô Mẫn Quân ở
trong cơ thể ta, thể thiện một tài năng văn chương kinh thải tuyệt diễm, sao có thể giống như thất học, ta chỉ có thể tỏ vẻ, kỳ thật khi đó đều
là do Vô Mẫn Quân ở phía sau dạy ta.
Thái Phó tỏ vẻ, được rồi, ông ta sẽ cố gắng .
Khi ta còn ở Đông Nguyên quốc cũng hầu như không hề học, cũng chỉ là biết
chữ không có khó khăn gì thôi, sau đó cũng học thi từ được hai câu,
những cái khác đầu không hiểu, bởi vậy, Thái Phó dạy ta cũng hết sức cố
hết sức, đến ban đêm, ta đang cầm sách vở, đốt ngọn đèn, yên lặng ngâm
Kinh Thi, kết quả đến mức lưng cứng đờ, Vô Mẫn Quân ở bên cạnh phê duyệt tấu chương, nhưng vẫn đến bên cạnh ta xem, đem Kinh Thi vứt qua một
bên, nói: “Quên đi, đừng học .”
Ta nói: “Ngươi đừng quản ta, ta sẽ học được.”
Vô Mẫn Quân nói: “Kỳ thật cho ngươi học này, là sợ ngươi nhàm chán, nếu là vì học cái này mà phải đốt đèn học đêm thì cũng không cần. Có người
trời sinh thích hợp học văn, có người trời sinh thích hợp học võ, huống
chi, độ tuổi học tập tốt nhất của đã trôi qua.”
Ta rơi lệ nói: “Vậy thì ta vẫn chỉ có thể làm kẻ thất học…”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Ngươi biết chữ, thi từ này thật ra cũng không có gì khác nhau cả, ngươi khi
xem tiểu thuyết cũng vẫn xem được phải không? Mà tiết đón xuân trong
cung cũng chỉ một năm một lần, ngày thường cũng chỉ đi dạo chơi ngự hoa
viên với các công chúa, cũng không cần văn chương, kỳ thật cũng không có tác dụng.”
Ta nghe Vô Mẫn Quân nói như vậy, cảm thấy hết sức có
lý, một lát sau, ta mới phản ứng được, giật mình n