
nam nhân chết tiệt!
“Có tin ta có thể bẻ gãy tay của ngươi?” Thương Nguyệt Ngạo Vân lạnh lùng nhếch môi, khuôn mặt anh tuấn tà lãnh như quỷ mị (“tà lãnh”–>xấu xa lạnh lùng “như quỷ” “mị”–>đẹp, thưởng thức cái đẹp trong mọi tình huống a=))), vết máu vương trên bờ môi mỏng, bộ dáng âm lãnh vô tình làm cho lòng nàng run lên từng đợt.
Nàng đã tin, nam nhân trước mắt này vô cùng đáng sợ.
Muốn lùi bước khỏi cuộc đấu này với hắn, hiện tại nàng thầm nghĩ chỉ còn cách bỏ chạy khỏi nam nhân khủng bố này.
Nhanh chóng, nàng giơ chân đá lên trên một cước…..
“Đáng chết!” Không nghĩ tới nàng đột nhiên có hành động, Thương Nguyệt Ngạo Vân không kịp phòng bị, chỉ vừa lùi lại một chút, nhưng là lại không kịp né tránh, khố hạ nhất thời bị một cẳng chân hung hăng đá trúng. (=))) OMG!)
Đau đớn cực đại khiến hắn hét lên một tiếng, bàn tay chế trụ cổ tay nàng cũng vì thế mà buông lỏng.
Nhân cơ hội Hoa Lộng Nhi liền bỏ chạy.
“Ngươi! Nữ nhân này!” Chịu đựng đau đớn truyền tới từ dưới hạ thân, Thương Nguyệt Ngạo Vân vươn tay bắt lấy mắt cá chân nàng.
“A!” Không nghĩ tới hắn còn có thể động đậy, Hoa Lộng Nhi giật thót hô lên nho nhỏ, cả người theo đà đổ về trước, ngã úp sấp làm một cú đo đất tuyệt đẹp!
“Còn muốn chạy? Không dễ đâu!” Đau đớn dưới thân khiến gân xanh hiện lên trên thái dương của hắn, Thương Nguyệt Ngạo Vân vốn hỉ nộ không bao giờ hiện ra sắc mặt, nay là lần đầu tiên chìm trong cơn giận giữ.
Nữ nhân chết tiệt này không chỉ nghĩ thôi miên được hắn, còn dám công kích ‘chỗ đó’ của hắn, xem nàng đá đến tận tâm tận lực, hắn mà không kịp lùi lại một chút, nhất định sẽ…
“Đáng chết! Buông!” Hoa Lộng Nhi ra sức giãy dụa, dùng toàn lực đá lên người hắn.
“Đáng giận…”Thương Nguyệt Ngạo Vân thấp rủa một tiếng, mê dược kia làm cho toàn thân hắn nhuyễn mềm vô lực, trong một thời gian, khí lực không thể sử dụng được, bị nàng đá văng ra.
“Ai đó?!” Thanh âm thủ vệ truyền đến, theo đó, tiếng bước chân vội vàng vang lên.
“Đáng chết!” Hoa Lộng Nhi nhanh chóng đứng lên. “Đáng giận, đều là ngươi làm hại!”
Nàng hung tợn trừng mắt liếc Thương Nguyệt Ngạo Vân một cái. Nam nhân chết tiệt này, hại nàng cái gì cũng chưa do thám được, lại còn mang thủ vệ đến.
Thương Nguyệt Ngạo Vân nằm trên mặt đất vô lực, chỉ còn lại chút ý chí chống đỡ, tận dụng triệt để, không yếu thế mà hướng nữ tử trước mắt trừng lại.
“Đồ nam nhân chết tiệt!”Hoa Lộng Nhi giận giữ cực kì, nâng chân lên hướng đến bàn tay to vừa túm lấy mắt cá chân khiến nàng ngã, tận sức mà giẫm lại, hung hăng xoay xoay nghiến nghiến vài cái. (hức! Sao lại làm thế, tội nghiệp a~~~T_T)
“Ngươi!” Thương Nguyệt Ngạo Vân trừng lớn mắt, không nghĩ tới nàng dám làm như vậy, đau đớn trên tay không phải trọng điểm, mà là lòng tự trọng của hắn!
Hắn hận không thể giết ngay lập tức nữ nhân này.!
“Sao nào? Khó chịu thì vùng dậy mà cắn ta nha!” Ỷ vào hắn không thể động đậy, Hoa Lộng Nhi hắc hắc cười thỏa mãn, ánh mắt tinh sáng lộ ra bên ngoài miếng vải đen che mặt ngạo nghễ nhìn hắn.
Vểnh tai nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, xem ra nàng không tránh không được.
“Vương bát đản, ngươi tốt nhất không để ta gặp lại!” Hạ thấp giọng nói, lại trừng mắt liếc hắn cái nữa, thừa dịp thủ vệ chưa tới đây, Hoa Lộng Nhi phi thân nhanh chóng rời đi.
Trừng mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ bỏ chạy, Thương Nguyệt Ngạo Vân cắn chặt răng, lửa giận trong lồng ngực điên cuồng thiêu đốt.
Thân thể hắn vẫn chưa thể động đậy, chật vật nằm trên mặt đất, cứ để vậy khi thủ vệ đến gần, sẽ ngay lập tức phát hiện ra tình huống.
Đường đường là nhiếp chính vương Thương Nguyệt quốc, thanh danh cường đại như vậy bị hủy trong tay nàng.
Đáng chết, hắn thề, nhất định sẽ bắt được nàng!!!
“Lộng Nhi, ngươi có vẻ rất mệt, tối hôm qua không ngủ được hay sao?” Sáng sớm tỉnh lại, cả người Hoa Diệu Nhi thần khí thanh sảng, lại thấy vẻ mặt muội muội ỉu xìu mệt mỏi, còn mang theo đôi mắt gấu trúc nặng nề.
Hoa Lộng Nhi tức giận trừng nàng ấy một cái. Con lợn này, tối hôm qua ngủ say như chết, căn bản là không hề biết tới vất vả của nàng!
Hoa Diệu Nhi bị trừng ngạc nhiên không hiểu, hoàn toàn không biết chính mình làm sai cái gì.
“Cho ta ly trà” Hoa Lộng Nhi đánh cái ngáp, miễn cưỡng nói.
“Nga..” Hoa Diệu Nhi thực ngoan ngoãn rót ly trà, bưng đến trước mặt muội muội.
Tiếp nhận cái chén, Hoa Lộng Nhi uống một ngụm, suy nghĩ cũng vẫn không ngừng, cả đầu đều nghĩ đến nam nhân tối hôm qua gặp.
Khí thế tôn quý kia hoàn toàn không giống người bình thường, nàng nghĩ, chắc hắn là đại thần trong triều đi, nhưng là…. lại cảm thấy không giống cho lắm.
Loáng thoáng thấp thỏm, Hoa Diệu Nhi có dự cảm không tốt.
Tối hôm qua trước khi bỏ đi, ánh mắt phẫn nộ của nam nhân kia đã khắc sâu trong ấn tượng của nàng.
Nàng biết, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, bất quá, hẳn là cũng không có gì đáng sợ.
Dù sao nàng cả người mặc bộ đồ đen, lại che kín mặt, không cần sợ sẽ bị hắn nhận ra; lại nói, liệu có ai tin rằng nhị công chúa Hoa Vũ quốc nửa đêm không ngủ được, bèn đi làm trò đạo chích?
Không có khả năng!
Cho nên hắn sẽ không