
Ba trăm hai mươi tám. . . . .
Nhìn số tiền còn sót lại trong lòng bàn tay, Uông Ngữ Mạt không khỏi
méo miệng, một đôi mắt đẹp lông mày nhỏ nhắn cũng nhăn thật chặc , tất
cả trong lòng đều là bất lực và bối rối.
Đúng là lúc cô chạy ra ngoài—— thừa dịp người nhà không có ở nhà,cô
như không có việc gì ở trong sân đi dạo, sau đó thừa lúc bảo vệ không
chú ý lúc len lén chuồn ra khỏi cửa
Sợ bị người nhà tìm được,cô lên xe lửa, chọn nơi rời nhà xa nhất,nếu không..nhất định sẽ bị tìm được, đi tới phía phía Đông. Chỗ này, là lần đầu tiên cô tới.
Xuống xe,cô đi dạo khắp nơi , cũng không biết muốn đi đâu, nghe được
đôi trai gái đi qua bên cạnh nói cái gì mùa hoa đào , chụp vài tấm ảnh
hoa đào rất đẹp,cô nghe tò mò, cũng đi theo phía sau. . . . . .
Sau đó, đi tới một trung tâm cao cấp để nghỉ, mặt trời đang muốn lặn
về phía tây cái bụng của cô cũng phát ra thanh âm kêu càu nhàu, lúc này
mới nghĩ đến lúc cô chạy đi chưa có ăn cái gì ở nhà nha.
Lần đầu tiên nghe được bụng của mình gọi,cô xấu hổ địa che cái bụng, xấu hổ liếc bốn phía.
Hoàn hảo, không ai nghe được.
Cô thở phào nhẹ nhỏm, đưa tay móc ra trên người có chừng tiền, sau đó sửng sờ đứng tại chỗ.
Cô vội vã trốn khỏi nhà, cũng không có nghĩ quá nhiều, cộng thêm cô bình thường cũng không có dùng tiền,cô muốn đồ gì người nhà cũng sẽ
giúp cô chuẩn bị tốt, cho dù đi ra ngoài dạo phố, cũng chỉ cà thẻ, để
cho người nhà giúp cô trả tiền là tốt rồi.
Cho nên cô chỉ tiện tay lấy hai nghìn ra cửa, trằn trọc thanh toán
tiền xe, chỉ còn lại có trên tay này ba trăm hai mươi tám nguyên.
Ba trăm hai mươi tám nguyên đủ mua đồ ăn sao? Hơn nữa, chỗ ở làm sao
bây giờ? Cô dù ngây thơ như thế nào cũng biết ba trăm hai mươi tám
nguyên tuyệt đối không đủ ăn cơm.
Cắn môi, Uông Ngữ Mạt rất là luống cuống,cô không có nghĩ quá nhiều
tựu chuồn ra cửa, kết quả bây giờ rơi vào quẫn cảnh này,cô muốn đánh
điện thoại về nhà cầu cứu?
Nhưng là cô mới rời nhà ngày thứ nhất mà thôi, cứ như vậy buông tha cho cô không cam lòng, cô rời nhà vậy còn ý nghĩa gì?
Cô không phải là kẻ phản bội, cũng không phải là muốn chạy trốn đám
cưới,cô có lưu tin cho người nhà, nói cô chỉ là muốn một thân một mình
nghỉ lấy hơi, trước khi hôn lễ cử hành cô tuyệt đối trở về.
Nhưng người đàn ông này và người bên cạnh cô cảm giác không giống
nhau ngũ quan của sáu anh trai cô nhã nhặn, mọi người cũng là phần tử
tinh anh, mà người đàn ông ở trước mắt mặc quần jean, dưới chân mang
giày đen bóng, trên người mặt một áo T-Shirt đen, quá dài
Tóc vi loạn , thoạt nhìn không phải do chỉnh sửa.
Mà. . . . . . lông mày quá đậm, mí mắt đơn độc thật mỏng, sống mũi
coi như rất cao, đôi môi hơi rộng, cằm cương nghị có một vết sâu, ngũ
quan tách ra nhìn rất bình thường, nhưng mà tổ hợp ở chung một chỗ lại
có cảm giác không nói nên lời.
Hắn hơi thô lại cao lớn, lòng ngực to lớn dán lên áo T-Shirt, tay
áo nổi lên cuồn cuộn cánh tay bền chắc, ngay cả quần jean cũng thật chặc phục tùng hai chân cao to, thoạt nhìn tuyệt không phải là người có văn
hóa, nhưng có một loại mị lực không cách nào nói rõ.
Uông Ngữ Mạt không nhịn được nghĩ đến một câu quảng cáo sô cô la
——”Kim Toa mị lực, người phàm không thể ngăn chặn” , đúng, chính là
loại cảm giác này!
Hắn giống như sô cô la, mặc dù thiếu bao trang xinh đẹp, nhưng tuyệt
không ảnh hưởng đến mị lực của hắn, cặp mắt một mí kia chính trực nhìn
cô, thấy cô vẫn không nói chuyện, mày rậm nhẹ nhàng nhíu lạu, động tác
đơn giản nhưng mang theo một loại cảm giác thành thục gợi cảm, làm cho
cô không nhịn được đỏ mặt.
Thấy cô đột nhiên đỏ mặt, lông mày của Phương Nhĩ Kiệt càng nhướng
cao hơn, sớm thói quen thấy phản ứng này, cánh môi khinh bạc khẽ
nhếch.”Đừng khóc?” A! Vóc người đẹp trai chính là như vậy, không cần
phải nói nhiều,vẫn có thể làm cho phụ nữ dừng lại nước mắt.
Mới vừa rồi hắn thấy cô bé này đứng một mình, có chú ý tới cô, đương nhiên là bởi vì cô là em gái.
Mặc dù tuổi thoạt nhìn có vẻ nhỏ , bất quá lớn lên giống búp bê, da
tuyết trắng, mặt khéo léo, ánh mắt thật to, lỗ mũi nho nhỏ, cánh môi
trắng mịn, tóc dài đen nhánh chạm vai, khí chất thanh thuần, hơn nữa
trên người mang quần áo nổi tiếng.
Đứng ở trên đường dễ dàng làm người ta nhìn chăm chú.
Ánh mắt của hắn dĩ nhiên cũng không nhịn được nữa bị hấp dẫn, em gái
xinh đẹp, ai không thích ngắm? Hắn còn tưởng em gái nhỏ đang đứng đợi
bạn, ai biết cô đang đứng đột nhiên khóc lên, mặc dù cô lập tức cúi
đầu,nhưng hắn vừa kịp nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô.
Nhưng người đàn ông này và người bên cạnh cô cảm giác không giống
nhau ngũ quan của sáu anh trai cô nhã nhặn, mọi người cũng là phần tử
tinh anh, mà người đàn ông ở trước mắt mặc quần jean, dưới chân mang
giày đen bóng, trên người mặt một áo T-Shirt đen, quá dài
Tóc vi loạn , thoạt nhìn không phải do chỉnh sửa.
Mà. . . . . . lông mày quá đậm, mí mắt đơn độc thật mỏng, sống mũi
coi như rất cao, đôi môi hơi rộng, cằm cương nghị có một vết sâu, ngũ
quan tách ra nhìn rất bình thường, nhưng mà tổ hợp ở chung một chỗ lại
có cả