
à Lăng Siêu.
Khi đó Lăng Siêu đã hai tuổi mười một tháng, lúc Tiêu Thỏ tới cửa
nhà, mẹ hắn cũng đang đút cháo cho hắn, một bát tô đầy cháo ở trước mặt
Lăng Siêu, nhưng hắn chính là đang không chịu ăn.
Mẹ hắn sốt ruột toát cả mồ hôi, vừa dỗ vừa lừa. « Siêu siêu ngoan, ăn cơm cơm nào ! »
CƠM ?
Tiêu Thỏ vừa nghe thấy từ này, kìa hai con mắt lóe lên y chang con sói lông vàng, xanh lè đói khát.
« Mẹ nuôi, Thỏ Thỏ cũng muốn ăn cơm cơm. »
Mẹ Lăng Siêu đang lo con trai không chịu ăn cơm, thấy Tiêu Thỏ mắt
liền ngời sáng, có cách rồi ! Nàng liền múc cho Tiêu Thỏ một chén cháo
lớn đầy tràn, nhiệt tình tiếp đón cô bé. « Tiểu Thỏ ngoan, tới đây ăn
cơm cơm cho Siêu Siêu nhìn nha... đúng rồi... nhìn ăn ngon chưa ! »
Tiêu Thỏ ăn lấy ăn để, nửa khuôn mặt đều dính đầy cháo. (= =' bé tí đã biết ăn dỗ sao ?)
Lăng Siêu nhìn nàng không chớp mắt, thỉnh thoảng thè lưỡi ra liếm cái miệng xinh xinh một cái, tới một lúc sau rốt cục hắn chịu không nổi
quay đầu nhìn mẹ nói. « Mẹ mẹ, ăn cơm cơm. »
« Tốt quá ! » Mẹ hắn vui vẻ huýt sáo múc lại cho con trai đầy một chén cháo.
Chính bởi việc này, mẹ của Lăng Siêu đặc biệt hoan nghênh Tiêu Thỏ
tới nhà họ ăn cơm. Mà Tiêu Thỏ cũng đặc biệt thích thú, cứ tới thời điểm ăn cơm là lại hướng hàng xóm chạy mất. Được hai ba lần thì mẹ nàng nhìn ra manh mối.
« Lão công, anh có cảm thấy gần đây tiểu Thỏ nhà mình đều không đòi ăn cơm không ? »
Ba nàng lúc đó đang sửa đài radio, đầu chẳng thèm ngẩng lên nói. « Thế thì tốt chứ sao ? »
« Tốt cái gì mà tốt ? Em cảm thấy mấy hôm nay nó ăn cháo xong đều
chạy tới nhà họ Lăng, nhất định là có nguyên do gì đó, không chừng là nó tới Lăng gia ăn cơm nhờ ấy ! »
Ba nàng mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên. « Em cũng thật là, con gái thích ăn thì cứ để cho nó ăn. »
« Anh biết cái gì ? Trẻ còn nhỏ hấp thu tốt, ăn cái gì cũng đều vào
thịt. Vạn nhất về sau cao to quá chừng, tiền mua vải may quần áo biết
làm sao, anh chi nhé ? » (= =')
Ba nàng nghĩ nghĩ cảm thấy cũng có chút đạo lý. « Nếu em lo lắng thế, vậy để con gái đi nhà trẻ đi vậy, nơi đó thức ăn đều có suất cả, đảm
bảo ăn sẽ không nhiều. »
Mẹ nàng thấy cũng có lý, hôm sau liền đến nhà trẻ trên trấn đăng ký học cho Tiêu Thỏ.
Vì thế, Tiêu Thỏ dù vạn lần không tình nguyện, nhưng lão nương có
lệnh, nàng không thể phản bác nổi, trốn vài lần cũng vẫn phải ngoan
ngoãn tới nhà trẻ.
Cũng may, qua vài ngày sau Lăng Siêu cũng được đưa tới nhà trẻ, lại còn ở chung lớp cùng Tiêu Thỏ nữa.
Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, từ sau khi Tiêu Thỏ đi nhà trẻ,
Lăng Siêu lại bắt đầu không chịu ăn cháo, mẹ hắn lo lắng, lại tìm không
ra biện pháp nào khác, thế là mang con trai đi cùng Tiêu Thỏ tới nhà
trẻ, còn đặc biệt phân phó cô bảo mẫu, tới lúc ăn cơm nhớ cho hai đứa
chúng nó cùng ăn với nhau.
Do quyết định sai lầm này, khiến cho toàn bộ cơm cháo của Lăng Siêu
trực tiếp bị Tiêu Thỏ chiếm mất. Mọi việc diễn ra được một thời gian, có lần Lăng Siêu đói lả tới mức không có khí lực đứng lên khỏi chỗ ngồi,
mà Tiêu Thỏ mỗi ngày đều phởn phơ vui vẻ, tinh thần so với ở nhà còn tốt hơn.
Lăng Siêu hiền lành thế là cũng nổi danh.
May thay, sự việc này được cô bảo mẫu ở nhà trẻ phát hiện, vì không
muốn bị các phụ huynh trách cứ, cô liền mỗi lần bới cơm múc cháo đều
trộm múc cho hai đứa nhiều hơn mọi người.
Vì vậy, Lăng Siêu rốt cục không còn bị đói, còn Tiêu Thỏ càng được ăn nhiều.
Nhà trẻ so với ở nhà ăn cơm thích hơn nhiều, thế nên làm cho Tiêu Thỏ sướng phát điên, mỗi buổi sáng đều gào thét mẹ mẹ mang nàng đi nhà trẻ, mẹ nàng có khi vội vã giặt nốt đồ nấu nốt cơm hơi chậm lại một chút,
nàng liền khóc nháo loạn lên.
Vì không muốn mấy cái váy mới vừa làm cho con gái bị nước mắt làm
hỏng, mẹ nàng liền tìm mẹ Lăng Siêu nhờ giúp đỡ, hàng sáng lúc mang Lăng Siêu đi, liền thuận tay đem cả Tiêu Thỏ đi cùng.
Mẹ Lăng Siêu khi đó có một chiếc xe đạp Phượng hoàng trị giá một đồng hai mươi tư xu, Lăng Siêu được ngồi giỏ phía trước, Tiêu Thỏ ngồi ghế
bé ở sau, hai đứa hàng ngày đứa ngồi trước đứa ngồi sau xe Lăng nương
tới nhà trẻ, mỗi lần ra đường đều gặp mấy bà đứng tuổi tụ tập nói chuyện phiếm trêu chọc.
« Chị Lăng à, lại mang con trai con dâu đi nhà trẻ đấy ư ? »
Chị Lăng ngại ngùng cười cười, thuận tay giữ chặt nàng Tiêu Thỏ đang
ngọ nguậy phía sau háo hức đòi nhảy xuống, thầm nghĩ. « Không thể để cô
con dâu tương lai này ngã đau được ! »
Theo cách nào đó mà nói, Lăng nương là một người phụ nữ rất có khả năng đọc thấu tương lai.
Lăng nương cứ như thế đạp chiếc xe đạp nhỏ, buổi sáng đưa, buổi chiều đón, gió qua mưa lại vẫn chiếu cố hai đứa nhỏ trong hai năm ròng, mãi
tới khi Tiêu Thỏ cùng Lăng Siêu tới lớp mẫu giáo lớn, chiếc xe đạp kia
cuối cùng bị hỏng.
Phương tiện giao thông duy nhất trong nhà bị hỏng, Lăng nương quyết
định mang theo hai đứa nhóc đi bộ tới nhà trẻ. Lúc đó tập thể nhà bọn họ cũng không quá xa nhà trẻ, chỉ cần ra khỏi cửa đi thẳng tới trước,
xuyên qua một cửa lớn, dọc theo một con sông nhỏ lại thêm một đoạn đường là tới.
Khi đó Tiêu Thỏ đi bộ thực rất nhanh, nhảy nhót lăng quăng m