
Tối hôm qua Văn Hiền lái xe đưa tôi và Tiểu Kiệt từ Đài Bắc đi suốt đêm về nhà anh ấy ở Nam Bộ chịu tang.
Bà của Văn Hiền đã mất hồi cuối tuần, sáng sớm hôm nay sẽ cử hành tang lễ ở nhà lễ tang.
Sau khi lễ tang kết thúc, thi thể bà sẽ được hỏa táng, tro cốt đặt trong tháp linh cốt mà nhà nước xây dựng.
Vì Tiểu Kiệt mới có bảy tháng tuổi, người nhà lo rằng tham gia tang lễ có thể tạo thành xung sát với nó.
Vì vậy để đứa cháu dâu là tôi ở lại trong nhà chăm sóc Tiểu Kiệt.
Sau cả ngày bận rộn, Văn Hiền với mọi người trong nhà sau khi trở về bèn ngồi dưới lầu uống trà nói chuyện phiếm.
Tôi ngồi trên cái giường trong căn phòng nhỏ ở tầng hai, ôm Tiểu Kiệt vừa bú no sữa, nhẹ giọng ru nó vào giấc ngủ.
Ngoài trời sắc trời dần tối, có vẻ thật xa cách với tiếng ồn ào rầm rĩ chen chúc của thành phố lúc đêm khuya.
Làng chài nhỏ lúc này thật vằng vẻ, chỉ mơ hồ nghe được tiếng ếch với côn trùng kêu vang.
Bầu không khí vắng vẻ đột nhiên bị quấy nhiễu, trên không trung vang lên tiếng đập cánh khiến tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một bóng dáng màu xám nhanh chóng bay vòng quanh căn phòng.
Hình dáng nó không giống như chim, chắc là....
Nó là dơi!
"Á!"
Tôi quá mức kinh hãi, lập tức hét ầm lên.
Tiểu Kiệt trong lòng cũng bị tôi dọa phát sợ, cũng khóc lớn.
Tôi cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, ôm chặt Tiểu Kiệt, da đầu tê dại, toàn thân run lên, lông tóc dựng đứng.
Bên tai vang lên tiếng leo cầu thang gấp gáp, cửa phòng bật mở.
"Sao thế em?" Giọng Văn Hiền đầy vẻ căng thẳng.
"Có..." Hàm răng tôi run lên cầm cập. "Có dơi."
"Ở đâu?"
Tôi vẫn cúi đầu nhắm mắt, chỉ dùng tai phải chỉ lên trên.
Vốn tưởng rằng Văn Hiền sẽ lập tức đuổi nó đi nhưng không ngờ một lúc sau vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Tôi cố lấy dũng khí mở mắt ra, từ từ ngẩng đầu, chỉ thấy anh đang ngồi bên cạnh tôi.
"Con dơi ấy bay rồi sao?" Giọng tôi vẫn còn đang run.
"Dơi vẫn còn, có điều không cần sợ." Anh có vẻ như đang rất hưng phấn. "Đó là bà anh."
Tôi kinh ngạc, không biết là vì con dơi vẫn còn trong phòng? Hay là do câu nói của Văn Hiền?
"Đừng sợ." Văn Hiền nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi.
"Anh mau đuổi nó đi!"
"Không." Không ngờ anh lại mỉm cười. "Bà anh hóa thành con dơi, bay về nhà gặp anh đấy."
"Anh nói gì thế?" Tôi ngây người.
Văn Hiền không trả lời tôi, chỉ ngẩng đầu nhìn con dơi, thì thào tự nói.
"Đúng rồi, bà còn chưa được thấy Tiểu Kiệt, bà nhất định rất muốn thấy Tiểu Kiệt."
Văn Hiền ôm Tiểu Kiệt từ trong lòng tôi ra, để Tiểu Kiệt ngồi lên đùi mình, nâng khuôn mặt bé lên.
"Tiểu Kiệt ngoan nào, đừng khóc. Cụ đến thăm con đấy."
Tôi lại kinh hãi, muốn ôm Tiểu Kiệt lại nhưng hai tay vẫn còn đang run, không dùng sức nổi.
Còn Tiểu Kiệt, không hiểu sao lại ngừng khóc.
Tôi trốn sau lưng Văn Hiên, co người lại, híp mắt, hai tay nắm lấy vai anh, lén nhìn lên không trung.
Con dơi kia vẫn bay quanh không trung như trước, dường như không tìm được đường nào để rời khỏi.
Nó càng bay càng nhanh, nhịp tim đập của tôi cũng càng lúc càng nhanh.
Đột nhiên, con dơi đột nhiên hạ xuống, lao thẳng về phía Văn Hiền và Tiểu Kiệt.
Tôi theo phản xạ, lập tức cúi xuống, không ngừng hét lên.
"Em đã chứng minh giọng mình rất cao và to." Văn Hiền cười nói: "Có thể ngừng hét được rồi."
"Con dơi đâu?"
"Đi rồi."
"Thật chứ?"
"Ừ." Văn Hiền nói: "Bà nội đi rồi."
"Sao anh lại gọi con dơi là bà nội?" Tôi kinh hồn, lên tiếng phủ định.
"Em từng nghe qua chuyện này chưa?" Anh nói: "Người thân hay người yêu sau
khi chết sẽ hóa thành con dơi bay về nhà gặp những người mà họ mong nhớ
khi còn sống."
"Em chưa từng nghe chuyện này bao giờ." Tôi hỏi. "Anh nghe được ở đâu vậy?"
"Cái này là bà nội kể cho anh."
"Sao không hóa thành các loại chim như chim én chim sẻ gì đó, sao lại phải hóa thành dơi?"
"Em có thành kiến gì với dơi sao?"
Tôi vốn chẳng có thành kiến gì với dơi,, tôi chỉ cảm thấy hình dạng nó thật quá khó coi.
Có người ghét chuột, lại có người sợ chuột, còn tôi thì vừa ghét lại vừa sợ.
Nếu con chuột ấy còn biết bay, vậy so với chuột thường còn đáng sợ hơn gấp mười lần.
Đối với tôi mà nói, con dơi chẳng khác nào chuột biết bay.
Lần đầu tiên tôi tận mắt thấy dơi là khi ở Niệm Quốc, khi đó nó cũng bay vòng quanh gian nhà.
Tôi sợ đến ngây người, miệng há hốc mà hét không ra tiếng, toàn thân cứng đờ, người nổi da gà.
Nó đột nhiên lao xuống phía tôi, cách chóp mũi tôi chỉ chừng năm cm thì lại lượn lên.
Lại bay vòng quanh gian nhà một vòng, cuối cùng tìm được khe hở ở cửa sổ, bay ra.
Sau khi con dơi bay đi ba phút, thân thể không cách nào cửa động của tôi
mới khôi phục tri giác, lúc này cũng mới phát ra âm thanh nổi.
Tôi bắt đầu khóc lên hu hu, tiếng khóc làm cho mẹ và em trai giật mình.
Thật ra tôi không phải con gái hay khóc, thậm chí có thể nói là đứa con gái hầu như không bao giờ khóc.
Cho dù khi cha mất, tôi cũng không khóc thành tiếng, chỉ rơi nước mắt thôi.
Nhưng lần đó, tận mắt thấy con dơi xong, lại khiến tôi khóc liền hai tiếng đồng hồ, cơm tối cũng bỏ.
D