Pair of Vintage Old School Fru
Con Dơi

Con Dơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321442

Bình chọn: 8.5.00/10/144 lượt.

ơi là động vật đáng sợ như thế, bởi vậy câu chuyện người thân hay người

yêu sau khi mất đi sẽ hóa thân thành dơi quay về, tôi không những cảm

thấy rất khó tin mà từ tận đáy lòng cũng không muốn tin tưởng.

"Anh tin vào chuyện này sao?" Tôi hỏi Văn Hiền.

"Ừ." Anh gật đầu. "Vì cái này là do bà kể."

Thần sắc Văn Hiền vô cùng chắc chắn, tôi bèn ngừng biểu lộ nghi vấn đối với câu chuyện này.

Tình cảm của Văn Hiền với bà anh rất tốt, vì có thể nói anh do bà một tay nuôi lớn.

Bà anh có bảy đứa cháu trai, bốn đứa cháu gái. Văn Hiền không phải cháu đích tôn, cũng không phải cháu út, anh xếp thứ năm.

Theo ý thuyết, đáng ra không có lý do gì để bà nội đặc biệt yêu quý anh, nhưng bà lại có duyên với anh.

Trong số mười một đứa cháu trai cháu gái, chỉ có Văn Hiền là thuận tay trái, mà bà anh, vừa hay, cũng thuận tay trái.

Tất cả mọi người đều nói đây là bởi Văn Hiền được bà nội nuôi nấng.

Sau khi Văn Hiền được sinh ra, cha mẹ anh đều rất bận rộn, vì vậy bà nội tình nguyện tới chăm sóc cho anh.

Lúc trẻ con, bú sữa, ăn cơm, tắm rửa, thay tã, mọi thứ gần như đều do bà anh làm.

Khi đi nhà trẻ, bà cũng là người dắt tay anh tới trường, tan học cũng tới nhà trẻ đón anh.

Khi lên tiểu học, anh luôn ngủ trưa cùng bà nội, trừ phi phải ở trường cả ngày.

Khi học cấp ba, có lần Văn Hiền ham chơi quên luôn thời gian, mười một giờ rưỡi mới về đến nhà.

Văn Hiền len lén bước vào cửa, phát hiện bà nội lúc bình thường chín giờ đã ngủ say không ngờ lại đang ngồi trong sân chờ anh.

Bà thấy Văn Hiền rồi, không hề nói gì, chỉ nắm tay anh dắt vào trong nhà.

Vừa bước vào trong nhà đã thấy cha anh tay lăm lăm cây roi dài, ngồi trên ghế sô pha.

"Thằng chết bầm" Cha thở phì phò đứng dậy giơ cây roi lên: "Đi chơi đâu mà đến giờ mới về?"

"Con đi ngủ đi." Bà nội nói.

"Mẹ." Cha anh nói: "Mẹ đừng xen vào."

"Bảo con đi ngủ đi, không nghe thấy gì à?" Bà cao giọng nói: "Đi ngủ đi."

Cây roi trong tay cha anh hơi rung rung, nhưng chỉ đành trừng mắt nhìn bà dắt tay Văn Hiền lên trên lầu.

Bà nội dắt anh lên tới phòng trên tầng hai mới buông tay.

"Mau ngủ đi." Bà xoa đầu anh. "Mai con còn phải học đấy."

Ngày Văn Hiền phải rời nhà tới Đài Bắc học đại học, bà nội kiên quyết tiễn anh.

Khu vực quanh nhà không có tàu hỏa, Văn Hiền phải ngồi xe bus đến ga tàu trong thành phố gần đó, đón tàu lên Đài Bắc.

Cha anh nói con trai lớn rồi, để nó đi xe một mình là được, nhưng bà nội nói gì cũng không chịu.

Cha anh đành phải theo bà, cùng Văn Hiền ngồi xe một giờ đến ga tàu ở thành phố gần đó.

Khi đợi tàu ở ga, bà kéo tay Văn Hiền đi ra vài bước, sau đó nhỏ giọng nói:

"Khoản tiền này cho con." Bà nhét một chút tiền vào trong lòng bàn tay anh. "Đừng để cha con biết đấy."

Mãi tới tận khi tàu hỏa vào ga, bà vẫn luôn nắm chặt tay anh.

Khi Văn Hiền vừa tốt nghiệp đại học, anh với tôi cũng trờ thành người yêu.

Không bao lâu sau, anh đưa tôi về nhà gặp bà, vì bà luôn bảo muốn gặp tôi.

Tôi và Văn Hiên vừa bước vào sân, bà lập tức đẩy cửa, bước về phía tôi.

"Đẹp quá." Bà nắm lấy hai tay tôi, quan sát kỹ toàn thân. "Đẹp quá."

Ăn tối xong, bà lại len lén kéo tôi ra sân, lấy ra một cái nhẫn phỉ thúy, đưa cho tôi.

"Cháu không thể nhận được." Tôi kinh ngạc, ra sức xua tay, hơn nữa xem ra cái nhẫn này giá trị không nhỏ.

"Nhận được chứ." Bà trực tiếp đeo nhẫn vào ngón tay tôi, sau đó cười nói: "Vừa lắm."

Ngày tôi và Văn Hiền kết hôn, sau khi tiệc cưới kết thúc, bà lặng lẽ bước vào trong phòng nhìn tôi, nói:

"Thằng nhóc Văn Hiền này, bà đã coi nó từ nhỏ đến lớn, tính tình nó cương trực thẳng thắn, dễ xúc động, con phải dạy dỗ nó cho tốt. Nếu con gặp chuyện ủy khuất gì thì phải nói với bà, đừng cãi nhau với nó nhé. Vợ chồng là

duyên nợ cả đời, phải nâng đỡ lẫn nhau, thông cảm cho nhau, cùng chịu

khó chịu khổ."

"Con hiểu mà." Tôi gật đầu.

"Cám ơn con." Bà đột nhiên rơi nước mắt. "Sau này Văn Hiên phải nhờ con chăm sóc rồi."

"Bà." Viền mắt tôi cũng đỏ lên. "Ngàn vạn lần đừng nói thế."

Khi tôi mang thai Tiểu Kiệt bốn tháng, bà lừa cha Văn Hiền, một mình lên Đài Bắc thăm tôi.

Bà mang theo hai bao lớn đầy thuốc bổ với nguyên liệu nấu ăn, vừa đến nhà đã mang hết vào trong bếp.

"Lần mang thai đầu tiên rất khổ cực, cần đặc biệt chú ý." Lúc gần đi, bà nắm tay tôi, căn dặn ngàn vạn lời.

"Phải chăm sóc thân thể cho tốt, không được nâng vật nặng, không được để quá mệt, phải nhớ ăn đồ bổ."

Tôi nhớ mình chỉ gật đầu liên tục.

Sau khi Tiểu Kiệt ra đời, bệnh tình của bà nặng thêm, bắt đầu ra vào bệnh viện nhiều lần liền.

Tiểu Kiệt vừa đầy tháng, Văn Hiền biết bà rất muốn thấy cháu, định mang Tiểu Kiệt về nhà thăm bà.

"Giờ bà đang bệnh, đừng để cháu nó tới đây thấy bà , như vậy không tốt cho trẻ con." Bà nói.

"Không sao đâu." Văn Hiền nói qua điện thoại.

"Con không hiểu rồi, làm vậy không tốt cho việc nuôi dạy nó." Bà nói. "Chờ bà khỏe lên rồi hãy nói."

Nhưng tình hình của bà càng lúc càng xấu đi, vì vậy bà chưa từng gặp Tiểu Kiệt.

Trước khi mất một tháng, bà luôn nằm trong bệnh viện.

Trong khoảng thờ