
đời, cần rèn luyện thêm.
Thời gian tuyển chọn tạm thời thay đổi, mười giờ sáng bắt đầu, tất cả giám khảo họp lúc tám giờ, chín giờ rưỡi thì kết thúc họp.
Phóng viên ở bên ngoài đều bị nhân viên bảo an của công ty ngăn ở hai bên, nhường đường cho người đến phỏng vấn.
Mấy người Tưởng Tịch đi vào phòng biểu diễn từ cửa khác. Lúc mười giờ, người phỏng vấn tài năng mới thứ nhất lên sân khấu.
Giám khảo lần này có chín người, mỗi người đều có quyền nói, chỉ cần anh/chị ta không hài lòng với biểu diễn liền lên tiếng phản đối. Nếu hơn phân nửa giám khảo có cùng quyết định với người đó thì phản đối của người đó có hiệu lực, ngược lại thì vô hiệu.
Theo thống kê, đăng ký phỏng vấn có ba ngàn người. Cấp cao của công ty đã kết hợp với tình hình năm gần đây, giảm bớt số người được tuyển, cuối cùng chỉ chừa lại mười tám người, giảm bớt sáu người so với năm trước.
Tưởng Tịch không biết Phương Vi Vi, nhưng hiển nhiên Tần Thành đã nói qua với bộ phận giám khảo, giữ lại một chỗ cho Phương Vi Vi.
Khi đến giữa trưa, số người phỏng vấn vừa qua khỏi một ngàn, số người trúng tuyển được năm người. Lúc ăn cơm, Hạ Chi Khanh không ngừng thở dài: “Hai năm nay tôi phỏng vấn qua tất cả tài năng mới, cũng chỉ có hai người cô và Tề Minh Lật là có thực lực nhất.”
Những người khác đa số là dung mạo lớn hơn tài năng, để cho diễn thật sự, trái lại không có bản lãnh gì nhiều. Hạ Chi Khanh không biết Tần Thành có nói qua với Tưởng Tịch không, phỏng vấn lần này có một phần ba là điều động nội bộ. Mà sáu người hiện giờ, một người cũng không tới.
Hai ngàn người ở dưới, nhưng trên thực tế chỉ có bảy chỗ, cạnh tranh càng dữ dội hơn so với Tưởng Tịch khi đó.
Hạ Chi Khanh nhìn Tưởng Tịch đang chăm chú ăn cơm, im lặng một chút, cuối cùng không nói ra những lời này.
Nhưng buổi chiều Tưởng Tịch đã nhanh chóng phát hiện ra. Chủ yếu là có ba người, ngoại trừ khuôn mặt được chỉnh sửa giống với một minh tinh nào đó, không có kỹ thuật diễn xuất nào cả. Sau khi cô đưa ra phản đối, thế nhưng không ai đồng ý với cô.
Cô động não suy nghĩ, kết hợp với câu nói của Tần Thành sáng nay trước khi cô rời nhà “Đừng tích cực quá”, thì lập tức hiểu được ba người này có ngừơi chống lưng.
Tiếp theo sau đó, lại gặp được người giống như bình hoa, cô dứt khoát đứng ngoài cuộc, bởi vì nếu cô nói nhiều có thể sẽ vô tình đắc tội với người mới này.
Cho đến khi một người xuất hiện.
Khi người phụ nữ tiến vào, đúng lúc Tưởng Tịch ngẩng đầu lên.
Thật lâu sau đó, Tưởng Tịch khó hình dung được tâm trạng của mình ngay lúc đó. Có lẽ là phẫn nộ.
Nhưng sau khi người phụ nữ nói tên của mình, trong lòng cô chỉ còn kinh hoàng. Người phụ nữ nói: “Xin chào các vị giám khảo, tôi là Phương Vi Vi.” Hoá ra, khắp nơi trong cuộc sống đều gặp máu chó.
Tưởng Tịch không nhịn được cười lạnh.
Được trọng sinh, thế nhưng lại có thể gặp mặt tiểu tam đã phá hoại tình cảm của cô kiếp trước, hơn nữa, lại là người chị họ có cùng huyết thống với cô. Ôi, quả thật là một câu chuyện máu chó lớn nhất trong năm, có thể đạt được giải thưởng kịch bản máu chó nhất của Liên hoan phim Kim Ảnh.
Phương Vi Vi mặc một áo đầm bó ngắn, tay mềm như cỏ, da như mỡ đông, mái tóc quăn gợn sóng tản ra ở sau đầu, nhìn qua có vẻ thành thục mà dịu dàng.
Nhìn từ xa, bên mặt của cô ta cực kỳ giống với Tưởng Tịch.
Hạ Chi Khanh không biết Tưởng Tịch và Phương Vi Vi là quan hệ chị em họ. Chị ta chỉ xem một nửa phần tư liệu trọng yếu của thân thế Tưởng Tịch mà nhà họ Tần đã điều tra, không có chú ý đến phần tư liệu những người liên quan tới Tưởng Tịch.
Như vô tình liếc mắt nhìn Tưởng Tịch một cái, Hạ Chi Khanh hơi xúc động nói: “Cô gái này nghĩ sửa sắc đẹp giống như cô thì có thể nổi tiếng giống như cô vậy, vẫn quá coi thường quy tắc của giới này!”
Biết đâu cô ta sẽ lập tức nổi tiếng vì có dung mạo giống với Tưởng Tịch, nhưng diễn xuất thì thua xa Tưởng Tịch, sẽ bị miệng lưỡi quần chúng chê bai, ngược lại sẽ không có lợi cho xây dựng tên tuổi.
Tưởng Tịch nghe xong, nghĩ không có gì quan trọng, cười. Kết quả, cô phát hiện hoàn toàn cười không nổi.
Cô giống như lập tức trở về đoạn thời gian vừa mới trọng sinh kia, mang theo thù hận đối với Nguyên Tấn Thần và Phương Vi Vi. Cô hết sức khống chế, mới có thể khiến cho bản thân dễ chịu một chút.
Phương Vi Vi không hổ là đã quen với việc xã giao, đứng ở trên sân khấu không đỏ mặt, cũng không khẩn trương, rút thăm đề tài rồi bắt đầu diễn.
Tưởng Tịch cố ý nhìn thoáng qua, đề tài Phương Vi Vi lấy được là thể hiện một cô gái nhỏ ngây thơ.
Là một đoá hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính quanh năm, diễn một vai diễn như vậy…
Nói chung là không khó.
Tưởng Tịch dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm Phương Vi Vi không chớp mắt.
Chỉ thấy chị ta nhún nhảy đến trước sân khấu, lúm đồng tiền như hoa, nói: “Em, chị sẽ dẫn em đi coi phim nhé!”
Lời kịch này thấy quen quen.
Tưởng Tịch phất phất cánh tay, thầm nghĩ mong rằng chỉ là ảo giác cô nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng Phương Vi Vi giống như không để cho cô toại nguyện, tiếp tục nói: “Em muốn ăn gì, bắp rang hay là hamburger?”
Tưởng Tịch vỗ v