Teya Salat
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326501

Bình chọn: 7.00/10/650 lượt.

vậy.”

“Xuỵt, cậu cũng đừng có nói lung tung, để cho tổng giám đốc Tần nghe được là mấy ngừơi chúng ta chịu không nổi đâu.”

“Đi, cậu sợ cái gì? Tin đồn tổng giám đốc Tần bao nuôi Tưởng Tịch hơn một năm nay cũng không thấy anh ta đuổi một người nào.”

“Các người nói tổng giám đốc Tần bao nuôi Tưởng Tịch?” Vưu Bội đi tới từ góc tối.

Mấy người đang bàn tán về cô ta sợ tới mức lui về sau một bước.

Ánh mắt Vưu Bội đảo qua, nói: “Tổng giám đốc Tần bao nuôi Tưởng Tịch rốt cuộc là thật hay giả?”

“Nghe nói là thật.” Một người phụ nữ bên cạnh đứng ra, hoảng hốt nói: “Tổng… tổng giám đốc Tần đối với Tưởng Tịch đặc biệt tốt, trong công ty đồn bọn họ là người yêu.”

Nói xong, bốn người vòng qua cô ta, chạy đi.

Cách rất xa cũng có thể nghe được tiếng nói chuyện còn sợ hãi của bọn họ.

Vưu Bội dựa vào tường, một ý nghĩ dần dần hình thành trong đầu.

Cô ta lấy di động ra, trong quá trình đó cô ta lặp lại với chính mình, cô ta vẫn rất có sức quyến rũ, những ông chủ vẫn yêu chiều cô ta như cũ.

Vưu Bội tìm được số điện thoại của giám đốc Lưu trong số những ông chủ, gọi đi. Tiếng chuông vừa vang lên một cái là có người nhận.

Giám đốc Lưu hổn hển rống: “Vưu Bội, đều là cô làm ra chuyện tốt.”

“Giám đốc Lưu, là ông nói muốn quy tắc ngầm Tưởng Tịch, tôi mới nghĩ cách cho ông.” Vừa lên đến liền mắng, Vưu Bội cũng nổi giận.

“Không phải cô thì tôi có thể nghĩ tới quy tắc ngầm với Tưởng Tịch sao. Có một đống phụ nữ trong giới showbiz muốn lên giường của tôi, chỉ là một Tưởng Tịch thì tính là cái rắm gì!”

“Vưu Bội, tôi nói cho cô biết, nếu kinh doanh của tôi không thể cứu vãn thì cô cũng đừng nghĩ sống dễ chịu! Hai ngày nay tốt nhất là cô ngoan một chút cho tôi, đừng có nghĩ tất cả như thiêu thân!”

“Ngừng lại!” Vưu Bội đỏ mắt nói: “Giám đốc Lưu, ông con mẹ nó quy tắc ngầm Tưởng Tịch còn muốn rống tôi, có phải quá đáng hay không!”

“Ai nói tôi quy tắc ngầm Tưởng Tịch?” Giám đốc Lưu đang bị bà vợ chằn như quỷ của mình quắc mắt nhìn trừng trừng, nói: “Tôi ngay cả tay của con tiện nhân Tưởng Tịch kia cũng chưa có vuốt.”

Vưu Bội: “…”

Bà Lưu đã sớm không còn hy vọng đối với ông chồng của mình, cho giám đốc Lưu một cái tát, giật lấy điện thoại, nói: “Tổng giám đốc Tần đã mang Tưởng Tịch đi, lão già dịch giám đốc Lưu trong lời cô nói không có phúc hưởng! Cô Vưu, tôi nhớ là cô vừa mới ký với TRE, ha, có phải còn muốn quan hệ với truyền thông hay không, đừng có mơ mộng hão huyền! Tần Thành làm ăn công nhận thật độc, cô nên tìm ông chủ lớn xem bọn họ có người nào bằng lòng giúp cô, nói không chừng có thể thừa dịp mà gả vào nhà giàu. Đúng rồi, cô đừng nghĩ đến cái lão nhà tôi, từ nay về sau ông ta chỉ sợ ngay cả tiền ăn cơm cũng không có!” Vưu Bội đứng bất động tại chỗ thật lâu.

Cô ta rốt cuộc đã liên kết rõ ràng tất cả sự việc.

Thì ra từ đầu đến cuối đều là Tần Thành đùa giỡn cô ta.

Ra giá cao ký hợp đồng là giả, vì Tưởng Tịch báo thù mới là thật. Lăn lộn nhiều năm trong giới, cô ta cuối cùng lại bị ngã vì một nghệ sĩ nhỏ nhoi.

Vưu Bội không phục.

Nếu sự nghiệp của cô ta bị thiệt hại nghiêm trọng, vậy Tưởng Tịch, hừ, cũng đừng muốn sống dễ chịu.

Vưu Bội đang nghĩ ngợi thì có một cú điện thoại gọi tới.

Là một dãy số xa lạ. Lần đầu tiên cô ta không nhận, rồi gọi đến lần thứ hai, lần thứ ba.

Vưu Bội do dự nhận điện thoại. “Xin hỏi ai vậy?”

“Cô Vưu.” Trong loa truyền ra giọng trung niên nữ: “Cô có muốn đối phó với Tưởng Tịch không? Chúng ta hợp tác được không?”

Khi người phụ nữ nói ra hai chữ Tưởng Tịch thì Vưu Bội liền động lòng. Cô ta nhìn nhìn dãy số, nhưng không dám hoàn toàn tin tưởng người phụ nữ. Phóng viên giải trí đều đang chặn cô ta, người phụ nữ này vô cùng có khả năng là một thành viên trong bọn họ.

Vưu Bội hỏi: “Bà là ai? Tại sao biết được số của tôi?”

Người phụ nữ cười khẽ: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… Chúng ta đều muốn đối phó với Tưởng Tịch, có chung một mục tiêu là đủ rồi không phải sao?”

“Không được.” Vưu Bội hiện giờ không tin bất cứ kẻ nào. “Bà không nói bà là ai thì tôi sẽ không tin tưởng bà.”

“Là người duy nhất mà hiện tại cô có thể tin tưởng được.”

“Đồ điên.” Vưu Bội cúp điện thoại cái rụp.

Nhưng số điện thoại kia nhanh chóng gởi đến một tin nhắn.

“Cô Vưu không tin thì có thể liên hệ với người khác.”

Vưu Bội tức giận nhìn trừng trừng những lời này.

Lập tức sau đó, như là muốn chứng minh mình còn được người coi trọng, cô ta tìm tất cả số điện thoại của các ông chủ, gọi đến từng người một.

Nhưng mà đều nhận được trả lời gần như giống nhau.

Hoặc là “Cô Vưu, ông chủ chúng tôi không có ở đây”, “Cô Vưu à, ông chủ của chúng tôi đã xuất ngoại”. Hoặc là “Số điện thoại này đã tắt máy.”

Những lão già đó, vậy mà không có một ai giúp đỡ cô ta trong lúc này.

Đáng giận.

Móng tay khảm vào trong lòng bàn tay, hai mắt Vưu Bội bốc hoả, gọi số của người phụ nữ kia.

“Tôi đồng ý hợp tác với bà.”

Người phụ nữ tựa như đã dự đoán được lời của cô ta, nói: “Cô Vưu thật thẳng thắn, vì hợp tác của chúng ta, tôi cũng đáp ứng với cô một việc. Cô muốn điều kiện gì, nếu tôi có thể làm, chắc chắn sẽ hoàn t