Snack's 1967
Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327215

Bình chọn: 7.00/10/721 lượt.

ngờ đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Đan Thị, thuật bắn súng cũng cao hơn người, hơn nữa tình còn đong đầy, nếu như thả cô gái kia, tôi sẽ tha cho cậu con đường sống."

"Đơn Triết Hạo, anh buông tay em ra đi!"

Ánh mắt Giản Nhụy Ái lóe sáng, cô nghe rõ lời ông chủ Trần nói, trong lòng kiên định hô.

Cô nhất định phải làm như vậy, chỉ có như thế mới cứu được một mạng người, cô biết vách đá rất sâu, nếu như anh không buông tay cô ra..., cũng chính là tự đưa mình vào cửa tử.

Con ngươi Đơn Triết Hạo kiên định, anh quát: "Giản Nhụy Ái, anh sẽ không bỏ ra."

Thân thể cao lớn của anh bao phủ cô, trên trán mồ hôi rơi xuống gương mặt cô.

Giản Nhụy Ái thê lương cười một tiếng: "Đơn Triết Hạo, buông tay em ra!"

"A!" Âm thanh này không phải Giản Nhụy Ái phát ra, mà là tiếng thét của Đơn Triết Hạo, cô ngước mắt nhìn thấy ông chủ Trần đang dùng thân súng đập vào cánh tay đầy máu me của Đơn Triết Hạo.

"Thật là một hình ảnh chân tình, nhưng đã là người của xã hội đen, sẽ không thể cảm động được, buông tay đi! Đơn Triết Hạo!"

"Không cần đánh, cầu xin ông đừng đánh. . . . . ." Giản Nhụy Ái không nhịn được, nhìn máu đỏ tươi chói mắt, rồi nét mặt khát máu của ông chủ Trần, trong lòng cô không ngừng đau đớn, khóc thút thít: "Đơn Triết Hạo, buông tay ra, anh sẽ chẳng bảo toàn tính mạng của mình đâu."

"Không biết, anh sẽ không buông tay em ra, em là người phụ nữ của anh, đời này anh sẽ không buông tay em ra."

"Đơn Triết Hạo!"

Tròng mắt Giản Nhụy Ái liên tục chảy nước mắt, trước mắt trở thành một mảng mờ mịt, giọt nước mắt như những viên trân châu rơi xuống, nện vào không khí không tiếng động.

Máu chảy càng ngày càng nhiều, máu tanh tỏa khắp không khí, đọng lại khiến người ta hít thở không thông: "Đơn Triết Hạo, anh nhanh buông tay em ra, không nghe lời em, em sẽ hận anh suốt đời."

Giản Nhụy Ái, sắp điên, lần đầu tiên dám hướng đến Đơn Triết Hạo hầm hừ, cô không dám có nhiều hành động, sợ Đơn Triết Hạo sẽ mất trọng tâm. Đơn Triết Hạo nhìn bóng dáng nhỏ bé của Giản Nhụy Ái, vội vàng dời tầm mắt đi qua nơi khác, anh không biết cô gái nhỏ muốn làm gì, thấy cô chạy đi lung tung, khi trở về trong tay còn cầm theo ít lá cây.

Anh buồn cười, không muốn tiếp tục giày vò cô gái nhỏ, lại không biết những thứ cỏ dại kia làm gì, có thể dùng nó cầm máu sao?

Giản Nhụy Ái nghiêm túc cởi nút áo của Đơn Triết Hạo ra, nhìn thấy một vũng máu to, cô không chút do dự đem những lá cây trong tay vò lại, vê mấy cái, định đặt lên vết thương của anh, bị anh cản lại.

"Trước không nên lo lắng trét lá cây, đi nhặt chút củi tới đây, còn có mấy tảng đá."

Giản Nhụy Ái nghi vấn nhìn Đơn Triết Hạo, nhưng biết lúc này phải nghe lời Đơn Triết Hạo nói, rất nhanh mang đến những vật anh yêu cầu.

Nhìn thấy Đơn Triết Hạo giống như người cổ đại đang cố lấy lửa, chỉ chốc lát sau lửa liền phát sáng, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn Đơn Triết Hạo, thấy anh cầm lên dao găm, hai mắt hoảng sợ không biết anh muốn làm cái gì?

"Yên tâm, anh không làm chuyện dại dột đó đâu?" Đơn Triết Hạo buồn cười nhìn Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, lấy dao trong tay hơ dưới đống lửa.

Ở nơi hẻo lánh lại trúng đạn, cũng không phải là chuyện lần một, lần hai, Đơn Triết Hạo không để ý.

"Cái gì vậy?" Giản Nhụy Ái không phản ứng kịp, thấy Đơn Triết Hạo dùng dao găm đâm vào tay mình, máu đỏ tươi từ tay anh chảy xuôi xuống. Anh chỉ im lặng tập trung tinh thần không đáp lại lời cô.

Cô vội vàng xoay người không dám nhìn xuống nữa, máu tanh như thế, vô cùng tàn nhẫn, Đơn Triết Hạo tìm được đầu đạn bị rơi, máu thịt be bét xoáy thành một động sâu, Giản Nhụy Ái nghĩ tới liền muốn nôn.

"Hừ. . . . . ." Đơn Triết Hạo mãnh liệt hừ một tiếng, thân thể kịch liệt đau đớn, trên trán mồ hôi chảy ròng, nếu như không đem đạn móc ra, tay của anh nhất định sẽ phải phế bỏ.

Anh cảm giác hô hấp càng ngày càng gấp rút, toàn thân hiện đầy mồ hôi, thời khắc chỉ mành treo chuông, đạn rốt cuộc cũng được lấy ra, hít một hơi khí lạnh, dùng sức thở một cái, giống như đem toàn bộ đau đớn trút ra ngoài

Ngước mắt nhìn Giản Nhụy Ái, quát: "Mau lại đây giúp anh băng bó."

"Ồ!" Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người dần hồi tỉnh, biết Đơn Triết Hạo đã móc đạn ra ngoài, bị sợ đến toàn thân vô lực, cầm áo khoác nhỏ lau cánh tay đầy máu của anh, tỉ mỉ đắp cỏ lên vết thương, phát ra một tiếng buồn bực, ngước mắt thấy hai gò má không còn chút sắc huyết của anh, cho là cô làm anh đau, thấy anh không nói, tiếp tục giúp anh băng bó .

Tay hơi run rẩy, sợ lại đụng đến vết thương của anh, làm liền một mạch cố gắng băng bó nhanh nhất có thể, Giản Nhụy Ái suy yếu ngồi trên đất, mồ hôi rịn chảy đầy trán.

"Tới đây!"

"Cái gì!"

Đơn Triết Hạo lấy tay ôm cô vào trong lòng ngực mình, lượn vòng qua ngực của cô, thấy hơi thở mệt mỏi của cô, ôm cô chặt hơn.

Những hốt hoảng và luống cuống khiến trái tim đang loạn nhịp vững vàng hơn rất nhiều, Giản Nhụy Ái tham lam nằm trong vòng tay không bị thương của Đơn Triết Hạo, cô thích lồng ngực vững chắc của anh, nơi đó khiến cô vô điều kiện an tâm.

Vết khoét ở tay khiến Đơn Tr